Trực thuộc Đội Chiến Binh Hầu Gái binh đoàn thứ nhất. Cấp dưới của Đoàn trưởng Selina, thuộc cấp của ngài Ruby và là một trong những hầu gái của chủ nhân Remia, chính là tôi, Liselotte đó.
Tự hào là hầu gái mạnh nhất trực thuộc Đội Chiến Binh Hầu Gái binh đoàn thứ nhất, Liselotte tôi đây sẽ chứng tỏ rằng, đơn phương độc mã cũng có thể chinh phục được ngầm ngục Lair hay gì đó này.
So với hầm ngục của chủ nhân, hầm ngục này vẫn còn non nớt lắm. Liselotte tôi đây có thể tự hào ưỡn ngực rằng, một hầu gái đã trải qua huấn luyện và thử thách của chủ nhân như tôi, tuyệt đối không thể trở thành kẻ bị săn. Bên trong hầm ngục này, tôi là kẻ săn mồi. Là kẻ mạnh. Chủ nhân chân chính gì đó, hãy đợi đấy!
"Hứm! Không còn kẻ ngáng đường nữa."
Chị Hera đã giúp tôi đưa những kẻ ngáng đường ra ngoài. Được giải phóng khỏi những đối tượng đó, không còn phải phân tán sự tập trung để bảo về kẻ khác nữa, tôi bắt đầu kiểm tra lại trang bị.
Cây kéo ái dụng được rèn từ kim loại quý hiếm trong hầm ngục của tôi, sau chừng ấy nhát chém vào ma vật vẫn giữ nguyên được độ sắc bén thuần túy. Chém một nhát thử xem. Thấy chưa, ngay cả sàn nhà cũng có thể chẻ đôi được đấy.
"Chủ nhân, Liselotte này, tuyệt đối sẽ mang chìa khóa hầm ngục về ạ."
Chiến thắng chủ nhân chân chính của hầm ngục chính là trở thành chủ nhân của hầm ngục. Những kí tự trên cánh cuối cùng của hầm ngục đã ghi như vậy đó. Bản thân tôi không giỏi khoản học chữ cho lắm, tôi chỉ nhớ được lời dạy của chủ nhân mà thôi. Nói tóm lại, chỉ cần đánh bại chủ nhân chân chính của hầm ngục là được chứ gì!
Một tay cầm kéo vác trên vai, tay còn lại đẩy cửa. Cánh cửa được mở ra dễ dàng chỉ sau một cái đẩy nhẹ của tôi. Phía bên kia cánh cửa là ánh sáng chói lóa. Cố gắng cũng không nhìn được vào bên trong. Có vẻ như, cơ chế của thứ này là ngăn chặn tầm nhìn từ bên ngoài.
Không hề nao núng cũng như sợ hãi, bị cánh cổng thách thức, tôi hiên ngang bước vào trong.
Mở rộng trước mắt tôi là một không gian khép kín tựa như thể là một quảng trường lớn. Xung quanh có rất nhiều cây cột thạch anh trắng xóa. Hứm, chẳng phải là không có thứ gì ở đây ngoài những cây cột sao?!
"... Không đúng!"
Giậm chân tại chỗ, tôi nhảy lên một cây cột cách đó không xa. Nơi tôi đừng trước đó đã hóa thành một đống đá vụn.
"Cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao. Chủ nhân chân chính của hầm ngục♪"
Xuất hiện trên đống gạch vụn là vật thể màu bạch kim hình người. Hai cánh tay thọc thẳng xuống sàn. Trên lưng mọc ra những chiếc xúc tu. Thứ đó không có mắt, cũng không có mũi. Trên phần trông giống khuôn mặt, chỉ có một vết nứt tựa như miệng.
"Loại trừ kẻ xâm nhập. Loại trừ kẻ xâm nhập."
Một loại âm thanh rất khó nghe tràn ra từ vết nứt kia. Tôi thần tốc phóng đến. Cây kéo trên tay đã được tách thành hai lưỡi kéo sắc bén, tôi xoay vòng, biến bản thân thành một chiếc máy cắt.
Két! Tiếng kim loại va vào nhau.
"Loại trừ kẻ xâm nhập. Loại trừ kẻ xâm nhập."
Hai cánh tay tựa hồ như hai khối kim loại đã đỡ được đòn chém. Ồn ào quá đấy cái đồ đáng ghét! Tôi liên tục vung kéo và tạo ra những đòn chém toàn lực lên hai cánh tay kim loại của nó.
"Hừm! Có vẻ cứng cáp đấy!"
Trước khi bị xúc tu vồ lấy, tôi đã kịp thời giữ khoảng cách với nó.
"Nếu tấn công vật lý không ăn thua... Vậy thì ta sẽ cho ngươi thưởng thức ma thuật!"
Ma lực bóng đêm bắt đầu tập trung trong lòng bàn tay của tôi. Về khoản ma thuật, tôi cũng chỉ tàm tạm thôi. Không thể so sánh được với Đoàn trưởng Selina.
Tuy nhiên, tôi rất có tự tin trong khoản uy lực. Từ cổ chí kim, chưa có một con ma vật nào có thể sống sót trước ma thuật của Liselotte này.
"Loại trừ kẻ xâm nhập. Loại trừ kẻ xâm nhập."
Tắm trọn trong ma thuật bóng đêm với uy lực đáng tự hào của tôi... song nó vẫn chẳng hề hấn gì.
1
"Hừ!" Tôi tặc lưỡi.
Giải phóng đôi cánh trên lưng, tôi vừa bay giữ khoảng cách, vừa tạo ra thuật thức tấn công. Vô vàn những viên đạn bóng đêm, từ mọi góc độ, siêu tốc nhắm vào kẻ thù.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!