Chương 40: Julia)

Thật ra đã có chuyện quái gì diễn ra vậy hả?! Khi tôi về đến nhà, bố mẹ của tôi đã được làm mới. Theo đúng nghĩa đen. Không hơn cũng không kém... cũng không hẳn? Họ thậm chí còn trông xinh đẹp hơn trong ảnh cưới nữa!

Hiện tại, cả gia đình chúng tôi đang ngồi trên bàn ăn. Ở bên dưới ánh chiều tà, khung cảnh này tựa hồ như được cắt ra từ một bức tranh hùng vĩ vậy.

Bố mẹ có chuyện quan trọng muốn thông báo, nên đã gọi cả nhà tập trung tại phòng ăn, nơi chúng tôi thường xuyên họp mặt cùng nhau. Trong lúc tôi vẫn chưa thể chấp nhận thực tại, câu nói tiếp theo của mẹ đã khiến tôi phải nhảy dựng lên.

"Chúng ta sẽ chuyển nhà sao!"

"Đúng vậy, là vào ngày thứ bảy tuần này."

Mẹ nghiêm túc gật đầu. Tôi nhìn qua bố rồi nhìn sang chị Remia. Cả hai cũng gật đầu. Sau chuyện bố mẹ đột ngột trẻ hóa là đến chuyển nhà à... tôi thật sự không thể hiểu nổi nữa.

"Vậy còn trường học thì sao?"

Phải có lý do gì đó, bố mẹ mới đưa ra quyết định chuyển nhà như thế này. Chẳng hạn như công việc của bố có biến chuyển gì đó, buộc phải dọn đi để thuận tiện đi lại? Chí ít, tôi không muốn hai người giữ bí mật với tôi. Dù nguyên nhân có là gì, tôi tin bản thân vẫn có thể chấp nhận được mà.

"À, về chuyện này con có thể an tâm. Nơi chúng ta sẽ chuyển đến chỉ cách chỗ hiện tại vài ga thôi."

Cách vài ga. Cũng không xa mấy. Có điều, từ nay phải sử dụng tàu điện đi học à...

"Cụ thể là ở đâu?"

"Mẹ muốn tạo bất ngờ cho Julia. Vậy nên, hãy đợi đến ngày thứ bảy nhé~"

Mẹ vỗ hai tay vào nhau và nở nụ cười tinh nghịch. Khuôn mặt giống hệt chị Remia của mẹ khiến tôi không thể nhìn trực diện.

Đêm hôm đó, tôi tiếp tục nhắn tin với Akira... nhưng anh ấy vẫn không hồi đáp. Buổi trưa, tôi có đến lớp Akira. Anh Shinya nói, Akira không khỏe từ hôm qua nên đã xin về sớm. Kể từ khi đó, anh Shinya không liên lạc được với Akira nữa. Anh Shinya có bảo rằng, hôm nay sẽ đến thăm bệnh Akira.

Đương nhiên, tôi cũng rất muốn đến thăm bệnh Akira. Là vì tin nhắn có chuyện gấp của mẹ nên tôi đã không thể đi được. Bây giờ lại đột ngột phải chuyển nhà. Có lẽ, đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi, tôi sẽ gặp trực tiếp và giải thích với Akira sau. Mong rằng, Akira sẽ không giận vì tôi không thể đến thăm anh ấy vào lúc này.

Sáng hôm sau, tôi đã kể với Reiko về chuyện chuyển nhà.

"Đột ngột quá nhỉ! À, chuyển nhà rồi nhớ thông báo với tớ nhé. Tớ muốn biết Julia sống ở đâu và nhà trông như thế nào!"

Reiko có vẻ rất hào hứng. Đôi khi, tôi cảm thấy ghen tỵ với tính cách hào sảng của cô bạn thân này.

"Không chỉ vậy thôi đâu... nói sao nhỉ... bố mẹ tớ tự nhiên trông trẻ hẳn ra. Có khi còn trẻ trung hơn cả trong ảnh cưới nữa."

"Hê... có một chuyện thần bí như vậy sao?"

Reiko không mấy quan tâm, bắt đầu tâng cầu.

"Reiko không tin chứ gì. Họ nói đã tham gia vào một câu lạc bộ chăm sóc sắc đẹp gì đó, nhưng tớ thấy rất mờ ám."

"Sao chẳng được. Tớ thấy trẻ trung là điều tốt mà. Vận động viên như chúng ta, quan trọng nhất không phải là thần kinh vân động và sức khỏe sao?"

Tôi cũng bắt đầu luyện tập tâng cầu. Bí quyết là nằm ở trọng tâm. Để giữ được cầu lâu nhất có thể, cần phải căn chuẩn xác cho cầu rơi vào trung tâm vợt. Bài luyện tập này sẽ giúp ta cải thiện khả năng kiểm soát vợt và cầu.

"Đúng là như vậy... mà Reiko thật sự muốn trở thành một vận động viên cầu lông chuyên nghiệp sao?"

Trong giấy nguyện vọng nghề nghiệp, Reiko đã ghi như vậy vào dòng đầu tiên.

"Ừm. Sau khi tốt nghiệp cao trung, tớ sẽ vào một trường đại học chuyên về cầu lông. Còn Julia thì muốn trở thành giáo viên mầm non nhỉ?"

Giọng điệu này... Trông tôi không giống như vậy chứ gì! Ngay cả tôi cũng thấy thế đấy. Tuy nhiên nhé, nếu không nắn nót từ nhỏ, những đứa trẻ sẽ có nguy cơ trở nên giống như chị Remia lúc trước đó. Có thể nói, động cơ của tôi là đến từ ám ảnh. Nó không hoàn toàn trong sáng. Dẫu vậy, tôi vẫn muốn trở thành một giáo viên mẫu giáo. Chỉ là... chị Remia đã thay đổi.

Bây giờ, tôi không còn biết đâu là đúng đâu là sai nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!