Chương 37: Masahiro)

Hoàn thành bảng thống kê số liệu, tôi mang đến trưởng phòng.

"Higusa, tôi phải nhắc nhở bao nhiêu lần thì cậu mới không phạm sai lầm đây? Mau làm lại bảng thống kê này ngay!"

Xã hội không thể xóa bỏ đi sự bất công, trên thực tế là vì những con người như thế này.

"........"

"Cậu nhìn cái gì, may quay về chỗ đi."

"Vâng."

Nhận lại bảng thống kê, tôi quay về bàn làm việc. Bảng thống kê của tôi thật chất không sai ở điểm nào cả. Ngồi trước máy tính, tôi giả vờ gõ phím. Khoảng một giờ sau, tôi lại nộp bảng thống kê ban đầu...

"Ừm... cuối cùng cũng hoàn chỉnh à. Lần sau, tôi mong cậu sẽ không mắc phải những sai phạm nhỏ nữa."

... và đây chính là kết quả.

Không nói gì, tôi quay về bàn làm việc, tiếp tục công việc của bản thân. Tôi biết thừa, trưởng phòng đang chèn ép tôi. Một phần là để giải tỏa căng thẳng công việc nữa. Ông ta cần tìm một ai đó để trút giận vô cớ.

Những năm đầu tiên, tôi là một người rất có nhiệt huyết, luôn nỗ lực và năng động trong công việc. Tuy nhiên, sau khi lên chức trưởng nhóm... tôi không thể thăng tiến được nữa.

Nguyên nhân quá rõ ràng... là do trưởng phòng. Mắc lỗi trong công việc, hơn nữa lại thường xuyên, thử hỏi làm sao tôi có thể nhận được đánh giá tốt từ đồng nghiệp. Đương nhiên, cấp trên sẽ tin tưởng trưởng phòng hơn kẻ thường xuyên mắc sai phạm như tôi..... từ khi nào, tôi đã hết cảm nhận được niềm vui trong công việc nhỉ?

Gần đây, điều khiến tôi vui nhất có lẽ là... sự thay đổi của Remia. Thái độ của con bé trước nay vẫn rất bất cần. Tóc mái dài chắn hết tầm nhìn không cắt. Ăn vận xốc xếch. Thường xuyên bùng học. Bắt chuyện cũng không trả lời.

Tôi không phải là một người giỏi giao tiếp. Nguyên nhân Remia như vậy... phần lớn là vì Saria. Biết vậy... nhưng tôi lại không biết nên khuyên con bé như thế nào.

Dẫu thế, Remia đã thay đổi. Theo một chiều hướng tích cực. Chói lóa đến mức tôi không thể nhìn trực diện vào con bé. Thế nhưng, tôi có thể cảm nhận được, Remia đã tìm được mục tiêu phấn đầu. Và điều này thật sự khiến tôi rất vui.

Còn về Julia... tôi nghi ngờ con bé đã có bạn trai. Vậy nhưng... vì kém giao tiếp, tôi không biết nên bắt chuyện với con bé như thế nào về chủ đề này. Dẫu sao Julia vẫn còn là học sinh cao trung, tôi muốn con bé ít nhất cũng nên đợi sau khi tốt nghiệp đại học...

*Rung*

Là tin nhắn. Ai lại nhắn tin cho tôi vào giờ này... Tôi từ từ lấy điện thoại ra và mở ứng dụng tin nhắn lên. Saria? Biết tôi đang làm việc, thường thì cô ấy sẽ không gửi tin hay gọi điện vào giờ này. Hẳn là có chuyện gì quan trọng rồi.

".........."

[Saria: Chồng yêuꞜ về phụ em dọn nhà nhé~]

Tôi cầm tách cà phê bên cạnh, tay run lẩy bẩy khiến cà phê bên trong đổ ra tài liệu.

Saria? Saria không thể nào gửi tin nhắn như vậy! Về nhớ mua giúp nước tương nhé. Bình thường cô ấy chỉ gửi những tin nhắn kiểu như vậy thôi. Tôi chưa từng thấy cô ấy sử dụng nhãn dán. Là một dạng lừa đảo chăng? Nhưng... đây rõ ràng là địa chỉ của Saria..... không còn cách nào khác, phải về nhà thử một chuyến thôi.

"Này, Higusa, cậu đi đâu đó!"

"......."

Tôi phóng thẳng ra khỏi công ty, leo lên tàu điện. Bằng một cách nào đó, tôi đã về được nhà trong 15 phút. Buổi sáng chuyến đi làm phải tốn gần 1 tiếng... Không, giờ không phải lúc nghĩ ngợi vớ vẩn.

Không ngăn được cảm giác hồi hộp, tôi mở cửa. Nhận ra tiếng động và chạy đến đầu tiên chính là... Remia?

"Chồng yêu về nhanh nhỉ. Em tính sẽ chuyển nhà vào thứ bảy này khi hai con nghỉ học. Masahiro thấy sao?"

Tôi đưa tay lên chỉnh lại mắt kính... vẫn không có gì thay đổi. Tôi không nhìn nhằm. Rõ ràng đây là giọng nói của Saria..... nói như vậy thì có hơi thất lễ với vợ, nhưng tôi không nghĩ Saria trẻ trung xinh đẹp như thế này.

"......"

"Phư phư, quả nhiên là Masahiro bất ngờ với dáng vẻ hiện tại của em đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!