Chương 23: Nhàn Thoại - Nỗi Phiền Muộn Của Ma Vương Kelici

Càng nghe đám thuộc hạ báo cáo thiệt hại cơn đau đầu của ta lại càng trở nên khủng khiếp hơn. Ta chóng tay lên thành ghế dựa mặt vào nắm tay, cố tỏ ra vẻ uy nghiêm của Ma vương nhưng vẫn không thể che giấu được nét mặt xanh xao do bị tuột huyết áp.

Ta có nghe nhầm không? Nhân tộc đã bị tuyệt diệt toàn bộ? Thiệt hại đất đai là không đếm kể? Ta bắt đầu cảm thấy choáng váng. Tâm trạng và thể trạng vô cùng tệ hại.

"Ma vương, người không sao chứ?"

"Trông giống như là ta không sao à?! Các ngươi thử nói xem, khi đó các ngươi đã làm gì!?"

Giọng nói của ta chẳng còn một chút uy lực. Tuy nhiên, những tên thuộc hạ vẫn co rúm người lại. Nhìn vào biểu hiện này của chúng, ta chỉ còn biết thở dài trong lòng.

"Xin lỗi Ma vương, bởi vì Remia làm việc quá hăng hái... nên chúng thần đã giao hết việc cho con bé..."

Tên thuộc hạ phát ngôn rồi quỳ úp mặt xuống đất. Những tên khác cũng bắt trước quỳ theo. Ta không ngờ chúng lại vô trách nhiệm như vậy.

Ta đã giao cho mỗi binh đoàn một vùng lãnh thổ. Nhiệm vụ của binh đoàn là chinh phạt những vùng đất đã được chỉ định. Thế mà chúng lại giao hết toàn bộ công việc cho binh đoàn thứ nhất của nhân vật nguy hiểm kia...

"... Về việc này, ta cũng có lỗi một phần."

Ta thở dài.

Là người đứng đầu, ta không thể liên tục dùng roi mà thỉnh thoảng vẫn phải cho kẹo. Tự nhận một phần lỗi về bản thân, ta phẩy phẩy tay ra hiệu cho những thuộc hạ đứng dậy.

"Ta sẽ hỏi lại lần nữa, báo cáo mà các ngươi đang cầm trên tay là thật?"

"Vâng, chúng thần đã đích thân đi đến lãnh thổ của nhân tộc. Liên tục tìm kiếm trong ba ngày. Nhưng nơi đó giờ đây đã trở thành bình địa rồi ạ."

Cũng giống như ta, mặt mày của những tên thuộc hạ không tham gia vào nhiệm vụ lần này cũng trở nên xanh xao.

"Thôi được rồi, các ngươi lui ra đi. Về hầm ngục, hãy tiếp tục tìm kiếm cho ta. Dù không có tài nguyên của nhân tộc, chúng ta vẫn sẽ được hưởng ân huệ nếu tìm thấy hầm ngục!"

Chiến tranh kéo dài đã khiến cho đất đai, tài nguyên ở lãnh thổ Ma tộc kiệt huệ. Ta đẩy mạnh xâm chiếm lãnh thổ của nhân tộc cũng là vì vấn đề thiếu thốn tài nguyên. Thế mà... Gừ!

"Biết làm sao được chứ biết làm sao được chứ..."

Đám thuộc hạ đã kéo ra ngoài hết, cảm xúc của ta cũng đứt phanh. Như một đứa trẻ hờn dỗi, ta nằm lăn lộn qua lại trên ghế. Không biết đám thuộc hạ sẽ đàm tiếu gì khi chứng kiến bộ dạng này của ta...

"Không phải lỗi của ta!"

Từ hình dạng của một ông lão da đỏ, mọc sừng, râu tóc bạc trắng, cơ bắp lực lưỡng, ta hóa thành một cô bé có mái tóc màu nõn chuối dài đến lưng, cặp đồng tử màu tím của ta bắt đầu lưng tròng, ta không ngừng đập tay lên ghế.

"Tất cả cũng tại lũ nhân tộc đã triệu hồi Dũng sĩ! Ta chỉ học theo chúng tôi mà..."

Trở về hình dạng thực sự của bản thân, ta không kìm được nước mắt nữa. Hình dạng kia chỉ là để ta lấy uy với thuộc hạ, ta không thể khóc trong hình dạng đó được. Hu hu hu...

"Ai mà biết ai mà biết..."

Ta vẫn tức tối đập tay lên đệm ghế.

Ma thuật triệu hồi cũng giống như một trò chơi may rủi vậy. Không phải cứ tiêu tốn một lượng lớn ma lực là có thể triệu hồi được kẻ mạnh. Triệu hồi thành công Remia, một True Vampire sở hữu sức mạnh bất bại, ta cứ nghĩ, Ma thần may mắn đã mỉm cười với mình. Ấy vậy mà, ấy vậy mà... Tiếng khóc của ta càng lúc càng lớn.

Báo cáo quá trình xâm lượt Remia gửi cho ta lúc nào cũng ghi là "tiến triển thuận lợi". Những thuộc hạ khác cũng góp miệng lại tuyên bố rằng mọi việc vẫn ổn. Vậy mà... hãy nhìn vào hiện trạng xem. Bởi vì trốn việc và đùn đẩy trách nhiệm cho Remia, báo cáo tùy tiện, nên mọi thứ mới thành ra như thế này... như thế này đây!!

Nếu đám thuộc hạ chịu giám sát tình hình và báo cáo với ta đầy đủ... có lẽ, ta đã ngăn cẳn được Remia rồi...

Ừ thì, cũng có một phần trong đó, là do ta tin tưởng vào Remia quá mức. Remia thật sự rất có thực lực và liên tục gửi đến cho ta thông báo chinh phạt thành công. Nên... ta đã tin tưởng. Tuyệt nhiên, không phải vì cờ tướng quá thú vị đâu nhé.

Gừ... cờ tướng là do Remia phát minh... có khi nào, ngay từ đầu đó đã là âm mưu của Remia rồi không? Âm mưu khiến cho ta đấm chìm trong ngu lạc...

E hem, ta đã đi sai hướng rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!