Chương 13: Julia)

Ể? Ủa? Hả? Thật chứ? Không đùa? Người này không phải là người lạ xâm nhập trái phép vào phòng chị Remia?

[Chúc em có một ngày đầu học kỳ vui vẻ!]

Sau tin nhắn của Akira yêu quý là một chuyện khó tin như vậy sao!?

Có biết là tôi đã đứng bất động ở đây bao lâu rồi không? Chính xác là 30 giây thôi. Tuy nhiên, đối với tôi, 30 giây này thật sự rất rất dài!

(Bình tĩnh lại nào...)

"... có chuyện gì... tự nhiên chị nhìn tôi chăm chăm thế."

Tốt lắm! Cuối cùng, tôi cũng đã nặn ra được một câu chứa đựng vẻ khó chịu.

Nhưng vẫn chưa thể cảnh giác được đâu. Lơ là một chút, tôi tuyệt đối sẽ mở miệng ra tán dương chị ta ngay.

"Là vì lâu rồi không được ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương của Julia ở khoảng cách gần thôi."

Gì chứ! Gì chứ! Tự nhiên lại đi khen người ta...

(...t

-thế tức là sao!)

Một phương pháp mỉa mai mới chăng?

Thế thì nó cũng mới mẽ thật đấy.

Một người ngại tiếp xúc và không thể giao tiếp với người khác như chị Remia mà có thể khen tôi tự nhiên như vậy được kể ra cũng lạ.

Dù không phải mỉa mai thì chắc chắn cũng là có ý đồ gì đó.

Tôi thắt chặt lại sợ dây cảm xúc gần như đã trở nên lỏng lẻo của mình và gằn giọng với chị ta.

"Hả! Chị ăn phải thứ gì à!?"

Tự vựng của tôi đã tuột xuống trình độ của một đứa tiểu học. Nhưng cũng không thể trách bản thân được, vì hiện tại tôi đang phải hứng chịu ánh hào quang tỏa ra từ thần thể của chị Remia yêu đấu...

(Chết thât!)

Tôi cứ có cảm giác như mọi cảm xúc trong mình đều bị đảo lộn hết cả lên. Rõ ràng là tôi rất ghét chị Remia. Nhưng bây giờ, tôi lại có cảm giác như mình vô cùng quý mến con người này.

Chị Remia là một con người ủ dột. Chị ấy luôn trốn trong phòng. Không chịu tiếp xúc với bất kì ai. Ngay cả là em gái, thì cũng rất ít khi tôi gặp được chị ấy trong nhà. Sống ở cùng một nhà, mà tôi cứ có cảm tưởng như chị ấy là một nhân vật hiếm rất khó gặp mặt.

(Đúng vậy!)

Không đời nào tôi lại yêu mếm một người chị như vậy. Tôi rất ghét chị ấy. Ghét người chị không có phẩm chất của một người chị!

"Xin lỗi. Vì Julia dễ thương quá..."

(Aa...!)

Biểu cảm thẹn thùng kia là sao chứ! Chị muốn giết tôi bằng sự đáng yêu chứ gì?!

... Đợi đã nào! Người này có thật sự là chị Remia không?

(Quá đáng nghi... mình không thể có những cảm xúc kì lạ như thế này với chị ta được...)

Hẳn là như vậy rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!