Sau khi Shizuko rời khỏi phòng, những thanh âm gây chấn động trời đất mỗi lúc mỗi mãnh liệt hơn và kéo đến liên tục. Kệ sách, đèn ma thuật và đồ nội thất cứ lần lượt đổ xuống.
"Thật ra là có chuyện gì đang xảy ra vậy..."
Tôi bắt đầu cảm thấy bất an.
"Julia, di chuyển đến nơi an toàn thôi."
"Nhanh lên nào!"
Cửa phòng đột nhiên mở toang ra. Cuống quýt chạy vào là Reiko và Himeno. Không đợi tôi phản ứng, họ đã bước nhanh đến nắm lấy tay và kéo tôi đi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Thành ma vương bị tấn công. Hiện tại Shizuko đang nghênh chiến. Nhưng cứ tiếp tục như thế này thì thành trì sẽ không trụ được lâu. Vì vậy mà chúng ta bắt buộc phải đến nơi trú ẩn."
Reiko trả lời câu hỏi của tôi trong lúc di chuyển.
"Mọi người, cùng đi đến nơi trú ẩn nào."
"Vâng."
Trên đường, chúng tôi tập hợp những bạn nữ ở phòng khác và cùng nhau rời khỏi thành ma vương.
Trong lúc đó những cơn chấn động vẫn không ngừng ập đến. Các tác phẩm nghệ thuật, bình gốm sứ trang trí ở hai bên hành lang, nếu không bị vỡ nát thì cũng bị trôn vùi bên dưới gạch đá.
Khung cảnh trước mắt tôi lúc này vô cùng hoang tàn, cứ như thể là những hình ảnh sau động đất mà tôi từng thấy trên tin tức. Chứng kiến sự sụp đổ đang xảy ra bên cạnh bản thân, một nỗi bất an lo lắng không thể diễn tả thành lời dấy lên trong lòng tôi.
"Khoảng cách tương đối dài. Julia chịu khó một chút nhé."
Không đợi tôi đáp lại, Reiko đã bế tôi lên như một cô công chúa. Khác với vẻ pha trò mọi khi, biểu cảm lúc này của Reiko vô cùng nghiêm túc. Trước một Reiko như vậy, tôi chỉ biết im lặng.
"Julia đừng mở miệng ra nhé."
Thành ma vương giờ đây đã tít tận chân trời. Tôi còn chưa kịp bất ngờ trước tốc độ của ma cà rồng – tồn tại mà tưởng chừng chỉ xuất hiện trong các tác phẩm viễn tưởng – thì Reiko bỗng cất tiếng cảnh báo.
Chưa hết bất ngờ này thì lại có bất ngờ khác. Sau một cơn gió mạnh đột ngột ập đến khiến tôi bất giác nhắm mắt thì vào lúc tầm nhìn khôi phục, tôi đã nhận ra bản thân đang lơ lửng giữa bầu trời.
Bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp, tôi ngơ ngác ngắm nhìn bầu trời. Phải mất hơn 30 giây, đầu óc tôi mới hoạt động bình thường trở lại.
Tôi đưa mắt nhìn quanh. Câu trả lời cho hiện tượng này hóa ra lại đang ở rất gần. Trên lưng của những bạn nữ cùng lớp khác và cả Himeno đều mọc ra một đôi cách tựa như cánh dơi? Lý do mà chúng tôi đang bay trên bầu trời, chắc hẳn là nằm ở đôi cánh đó.
"Thứ đó là gì vậy...?"
"Đảo nổi."
Ban đầu chỉ là một chấm đen nhỏ trên bầu trời nhưng càng tiến đến gần thứ đó càng trông nổi bật hơn. Đó là một tòa nhà màu trắng trông như kiến trúc Hy Lạp cổ điển nằm bên trên một hòn đảo nổi.
Nhìn thấy hòn đảo bay phía trước, tôi bất giác cất tiếng hỏi. Nhưng Reiko chỉ đáp lại ngắn gọn xúc tích. Tòa kiến trúc Hy Lạp cổ đại bên trên hòn đảo nổi đã thần bí. Reiko nghiêm túc đến lạ thường, đối với tôi còn huyền bí hơn. Nghĩ bụng thôi, chứ tôi không nói ra đâu.
"Vào bên trong và kiểm tra tình hình của Shizuko thôi."
"Kiểm tra tình hình?"
Chúng tôi đáp xuống đảo nổi và bắt đầu di chuyển vào bên trong tòa nhà màu trắng.
"Ừm. Bên trong có một loại đạo cụ ma thuật cho phép người điều khiển quan sát cảnh vật bên dưới."
"Hê..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!