Chương 122: Julia)

Ánh nắng ban mai từ cửa sổ ban công đánh thức tôi. Đưa tay dụi nhẹ đôi mắt vẫn chưa tỉnh hẳn, tôi nhìn vào vòng tay mình. Chiếm trọn tầm nhìn của tôi là khuôn mặt đáng yêu còn hơn cả thiên thần của Shizuko khi ngủ.

"Shizuko, sáng rồi. Dậy đi em~"

"um.........."

"Không dậy là hôn luôn đó~"

"uum......."

Đôi mắt vẫn nhắm, nhưng bờ môi thì hơi hướng lên một chút. Như thế này chẳng khác nào bảo tôi hãy hôn đi rồi! Chậc, tại sao lại có một sinh vật đáng yêu như thế này chứ~

(Là do Shizuko không chịu dậy đó nhé...)

Tôi đặt môi lên môi Shizuko. Một nụ hôn va chạm nhẹ thôi. Hôm nay là ngày xuất trận. Nghĩa là sau bữa sáng chúng tôi sẽ rất bận rộn. Lẽ ra tôi định đừng ở đây thôi, nhưng Shizuko lại thiếu cảnh giác để bờ môi hé mở...

"Hú hú. Mới sáng sớm mà đã tình tứ như thế rồi~"

Tôi bị giọng của Reiko kéo về hiện thực. Lúc này tôi mới bất chợt nhận ra, lưỡi mình đang quấn lấy lưỡi Shizuko. Không khỏi xấu hổ trước hành động vô thức của bản thân, tôi ngồi bật dậy lườm Reiko.

"Cậu thức rồi sao không lên tiếng ngay từ đầu!"

"Là Julia không để ý xung quanh chứ còn đổ tại ai."

Tôi đưa hai tay lên ôm cái mặt nóng hổi của mình.

"Mà giờ này cậu còn ngượng gì nữa. Bốn người chúng ta còn làm những việc thân thiết hơn thế~"

Reiko nhấn mạnh từ thân thiết khiến tôi hồi tưởng lại ký ức đêm qua. Nhờ vậy mà mặt tôi đã nóng càng nóng hơn nữa. Reiko đúng là đồ đáng ghét! Đồ hư hỏng!

Tôi biết Reiko chỉ đang chọc ghẹo tôi vì phản ứng quá mức này thôi. Nhưng chuyện nào xấu hổ thì xấu hổ, biết làm sao được. Từ trước đến này, tôi vẫn luôn nghĩ bản thân là kiểu người trong sáng, một lòng một dạ, không quan hệ thể xác trước kết hôn... kỳ lạ thật, từ khi nào mà tôi trở nên hư hỏng thế này nhỉ?!

"Julia, cậu không chuẩn bị ngay là muộn bữa sáng đấy. Hôm nay sau bữa sáng là chúng ta phải khởi hành rồi."

".............. biết rồi."

Tôi tỏ vẻ hờn dỗi nhưng vẫn đánh thức Shizuko.

Hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện. Từ sự vụ của Tokeshi cho đến dời ngày xuất trận.

Trong lớp, Tokeshi thường rất kiệm lời và nghiêm túc học hành. Cậu ta không nổi bật nên tôi cũng không biết rõ cậu ta là một con người như thế nào. Tuy vậy, tôi cũng không có ấn tượng xấu về cậu ta.

Cũng vì vậy mà khi nghe Shizuko kể lại đầu đuôi sự việc, tôi mới không khỏi kinh ngạc khi biết Tokeshi là một kẻ biến thái đã tấn công Nakashima và là hung thủ của những vụ án mạng xảy ra trước đó.

Thú thật, tôi đã khá bất an. Lớp chúng tôi sắp phải đối đầu với ma tộc, thế mà nội bộ lại xảy ra bất hòa. Có thể bình an trở về hay không còn không biết, chưa bắt đầu mà đã mất đi kha khá chiến lực...

Tóm lại, tôi tự nhiên bắt đầu lo sợ đủ thứ. Nhưng sau một đêm được Shizuko an ủi (theo nhiêu ý nghĩa) thì kỳ lạ thay, tôi không còn cảm thấy lo lắng nữa. Chỉ cần có Shizuko bên cạnh thì tôi chẳng sợ gì.

Tự tôi cũng cảm thấy bản thân đang thay đổi quá nhiều so với trước kia. Dẫu vậy cũng biết làm sao được! Tình yêu như những viên kẹo đường ngọt ngào, chúng đã lấp đầy hết chiếc bình của tôi rồi. Ngoài Shizuko thì tôi chẳng bận tâm được gì khác!

"Phía bên kia cánh cổng chính là chiến trường. Từ giờ, nơi chúng ta đặt chân đến là chương cuối quyết định sự vinh quanh hoặc diệt vong của nhân loại. Nhưng không có gì phải lo lắng cả! Các vị là những Anh hùng, Dũng sĩ được thần linh lựa chọn. Sức mạnh của các vị chính là tia sáng soi rọi bóng tối trên chiến trường. Cũng như bóng tối không thể tồn tại trước ánh sáng, vinh quanh và chính nghĩa nằm trong tay của các vị.

Hãy dụng toàn bộ những gì các vị sở hữu, tiến công và tiêu diệt tận gốc lũ ma tộc man rợ!!!!!!!"

Sau bài diễn thuyết của đoàn trưởng Luhkart, Lớp 1

-A – Tổ đội Dũng sĩ khởi hành tiến vào chiến trận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!