Chương 39: (Vô Đề)

Lúc trước hẹn các bạn 25/12 có quà nhưng mình sẽ tặng trước nha.

Không biết tặng gì tốt nhất, thôi thì chúng ta cùng nhau chơi trò Q&A.

"Các bạn hỏi - Mình trả lời".

Các bạn có thể hỏi những gì mà các bạn muốn biết, về truyện hoặc là về mình cũng được.

Mong rằng các bạn sẽ đặt thật nhiều câu hỏi nha, mình rất mong chờ đó.😄😁

À còn một chuyện... Merry Christmas🎄

- ----------

Kể từ lúc Hoa Tử cùng ngã với Lý Đông Lượng. Căn phòng dần trở nên im lặng hơn. Lúc ấy, có thể nghe rõ từng nhịp đập trái tim của anh, cô lại nghe thấy nhịp tim mình đập nhanh đột ngột.

Khoảng cách của cả hai lúc này thật gần nhau khiến cô lo lắng sao?

- Anh bỏ tay ra được rồi đó.

Lý Đông Lượng vẫn quyết không chịu ngồi dậy khiến Hoa Tử cũng chẳng thể ngồi dậy. Sợ anh sẽ nghe thấy nhịp tim của mình nên cô mới mau mau rời khỏi vòng tay anh.

Nhưng có vẻ như anh lại chẳng chịu hợp tác chút nào. Vẫn dang tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô, nói:

- Hoa Tử, anh hy vọng thời gian có thể dừng lại tại thời khắc này, có thể ôm lấy em như thế này thật tốt!

Nội tâm của cô luôn có hai thái cực.

Một bên là muốn tha thứ cho anh, bên còn lại chính là không thể tha thứ vì những chuyện anh đã làm với mình. Rốt cuộc là cô nên nghe theo trái tim, hay nghe theo lý trí?

Khi cô đang suy nghĩ, lại chẳng quan tấm đến ánh mắt mà anh trao cho mình. Lý Đông Lượng từ từ cúi người thấp hơn. Anh định sẽ hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô, tuy nhiên, sự việc lại không thành công.

Hoa Tử phát hiện liền lấy tay xô anh ra, nói:

- Ngồi dậy đi, đừng để bà nội chờ chúng ta.

Hà Hoa Tử nhất quyết rời khỏi cái ôm ấp ám của Đông Lượng.

Lý thái thái cho người sắp xếp phòng để đêm nay hai người ở lại nghỉ ngơi. Bà nghĩ rằng, một căn phòng đầy lãng mạn và cảnh vật hữu tình sẽ giúp cho hai người nhanh chóng làm hòa với nhau.

Đêm đó, Hoa Tử vào phòng nghỉ ngơi trước, Lý Đông Lượng được bà nội gọi vào phòng để nói chuyện.

Lý thái thái lãnh đạm nói:

- Con thấy rồi đó, cho dù Hoa Tử có giận con ra sao, con bé vẫn không quên cầu xin giảm hình phạt cho con. Chưa đợi ta gọi, nó đã tự mình dìu con xuống ăn cơm rồi.

Nghe bà nói vậy, Lý Đông Lượng mới vui mừng thầm khi nhận ra cô vẫn còn quan tâm đến mình.

- Đông Lượng, con đã biết Hoa Tử vẫn còn quan tâm đến con, có lẽ sau này con biết phải làm gì rồi chứ?

- Dạ, con biết.

Con sẽ không làm cô ấy tổn thương, cũng sẽ không phụ lòng cô ấy.

- Được rồi, quay về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai còn về sớm.

Lúc này tại phòng ngủ, Hà Hoa Tử đang đứng ngoài ban công. Những cơn gió nhè nhẹ thổi tóc và váy ngủ của cô bay nhẹ nhàng. Cô vừa nhắn tin cho Dương Việt Bân, báo rằng ngày mai mình sẽ trở về thành phố, cũng hẹn gặp anh tại chỗ cũ.

Vì không muốn để người khác phát hiện nên sau khi gửi tin nhắn, Hoa Tử liền tắt nguồn điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!