Chương 28: (Vô Đề)

Trong khi Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử vui vẻ vì vừa mới kết hôn, lại có hai kẻ đang đau khổ muốn chết đi sống lại.

Lần này người hẹn đi uống rượu không không phải Trần Dục Tú, là Dương Việt Bân. Khi cô ta đến, anh cũng chẳng còn tỉnh táo mấy. Vừa nhìn thấy Trần Dục Tú, Dương Việt Bân liền lấy tay chống lên bàn, cố ngồi dậy.

- Cô tới rồi thì cùng uống với tôi.

Không đợi Dương Việt Bân mời, Trần Dục Tú vừa ngồi xuống đã rót hết ly này rồi uống, lại đến ly khác. Nhưng mấy thứ này thì làm sao có thể làm cô say được. Điều cô không ngờ nhất là Dương Việt Bân lại đau lòng hơn những gì cô tưởng tượng.

Cô ta rót đầy ly rượu, dùng một hơi uống hết rồi lên tiếng nhắc nhở Dương Việt Bân:

- Anh làm gì thì làm, đừng để người khác thấy bộ dạng thảm hại như bây giờ, nhất là đám nhà báo.

Dương Việt Bân cười lên một tiếng đầy khinh bỉ.

- Cô không đau lòng chắc?

- Cũng không đến nỗi tệ hại như anh.

Đôi mắt Trần Dục Tú thấm buồn. nhìn chằm chằm xuống dưới. Cô cũng không ngờ kế hoạch không thành công, còn làm cho hai người họ kết hôn thuận lợi.

- Dương Việt Bân, theo anh nghĩ, rốt cuộc kế hoạch chúng ta sai ở chỗ nào? Tại sao đã làm mọi chuyện mà hai người họ vẫn có thể kết hôn với nhau?

- Kế hoạch của cô không sai, chỉ là áp dụng sai người.

Dương Việt Bân lúc này đã nằm gục dưới bàn, trên tay vẫn cầm ly rượu đầy.

- Thế nào là sai người?

- Giống như bây giờ.

Trần Dục Tú suy nghĩ một hồi. Cũng chẳng rõ cô ta nghĩ gì, nhưng càng nhìn càng thấy bí hiểm.

- Dương Việt Bân, anh sẽ tiếp tục hợp tác với tôi chứ?

- Chỉ cần không làm tổn thương Hoa Tử là được.

Dứt lời, anh ực một hơi hết ly rượu trong tay rồi gục xuống bàn.

Trần Dục Tú lúc này chẳng bận tâm là Dương Việt Bân thế nào. Cô ta cầm hẳn nguyên chai rượu và cứ thế mà uống. Đến khi trong chai rượu chẳng còn giọt nào, cô ta đặt thật mạnh xuống bàn. 

- Tôi biết anh không nỡ làm cô ta tổn thương, nhưng vì để đạt được điều mà tôi muốn, tôi không quan tâm người khác như thế nào.

Lúc này, Dương Việt Bân đã say nên cũng chẳng nghe Trần Dục Tú nói gì.

Trần Dục Tú cho người đưa Dương Việt Bân về, còn cô phải quay về Trần gia. Suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.

- ------------

Tại Lý Thành lúc này, Lý Đông Lượng vừa trở về phòng làm việc sau cuộc họp kéo dài hơn một tiếng. Nhớ đến cảm giác mệt mỏi, vừa bước ra khỏi phòng họp, hít một hơi thật sâu, bản thân cũng cảm thấy thoái mái.

Trong phòng họp, không khí lúc nào cũng căng thẳng, khiến người nào người nấy cũng không thoải mái.

Lý Đông Lượng vừa ngồi xuống ghế, nhìn tấm lịch đặt trên bàn, nhớ đến ngày mai lại phải sang La Habana để ký hợp đồng với đối tác. Lần đi này kéo dài ba ngày, cộng thêm thời gian bay đi bay về cũng đã hơn hai ngày. Từ lúc trở về từ Nhật Bản, Lý Đông Lượng chưa bao giờ rời xa Hà Hoa Tử.

Lần này nghĩ đến, lại thấy chán nản, nhưng vì công việc, không có lựa chọn khác.

Cốc cốc...

- Vào đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!