Chương 2: (Vô Đề)

* Một tuần mình sẽ vào thứ 2 và thứ 5. Thời gian ra sẽ tầm 6 hoặc 7 giờ tối. Chúc các bạn đọc vui vẻ.

- ----------

Trên chuyến bay trở về thành phố F, Hà Hoa Tử không thể nào chợp mắt nổi. Chưa biết thêm tin tức về Hà gia, cô như ngồi trên đống lửa, trong lòng cứ bức rức không yên, không khỏi phiền muộn. Vừa đáp chuyến bay, Hà Hoa Tử bắt taxi chạy ngay đến bệnh viện Nhân Ái.

Không biết ba mình đang nằm ở phòng bệnh nào, thấy gần đó có lễ tân, cô chạy đến, dáng vẻ đầy mệt mỏi, hỏi:

- Làm ơn, cho tôi hỏi bệnh nhân Hà Vĩnh Chung đang nằm ở đâu vậy?

- Cô đi lên tầng trên và rẽ ở tay phải, phòng số 9.

- Cảm ơn...

Hà Hoa Tử lần nữa vội vã chạy vào thang máy làm lễ tân ở đó cũng khá ngạc nhiên, không biết vì sao cô lại gấp đến vậy. Rẽ ở tay phải, phòng số 9, Hoa Tử đi theo lời lễ tân nói, đó là phòng bệnh nằm gần cuối dãy. Đứng trước cửa, cô dường như cũng không còn dũng khí để bước vào trong.

Lúc trước, khi bị bệnh, đều được nằm phòng đặc biệt, không cần ở chung với những bệnh nhân xa lạ khác. Còn bây giờ,... Trong lòng Hoa Tử chứa đầy sự trách móc mà mình dành cho bản thân.

Ngay lúc ấy, mẹ của cô định ra ngoài, mở cửa ra thì nhìn thấy cô. Bà quá đỗi vui mừng khi con gái bảo bối đã quay về bên cạnh.

Bà quay người lại, gọi chồng:

- Lão gia, ông xem ai đến thăm ông này.

Hà Vĩnh Chung đang nằm trên giường bệnh nghe Hà phu nhân nói thế liền ngóc đầu lên xem. Nhìn thấy ông, hai mắt cô liền đỏ hoe, vội chạy vào trong ôm lấy ba mình.

Có lẽ thời khắc này, Hà Hoa Tử mới phát hiện, mình chưa thật sự trưởng thành, nhưng ba mẹ đã già rồi.

Thời gian thật sự chẳng chờ đợi ai cả.

Lão Hà ôm lấy con gái, bất ngờ, hỏi:

- Sao con lại quay về?

- Nếu con không quay về, ba mẹ định giấu con chuyện này đến khi nào đây?

Hà Hoa Tử giọng nghẹn ngào, chuyện lớn như vậy lại không muốn cô biết, lẽ nào họ thật sự đã xem như không có đứa con gái này sao?

Từ lúc Hoa Tử rời đi, một tin tức họ còn chưa tra được thì làm cách nào cho cô biết? Hơn nữa, một phần họ sợ cô lo lắng nên đã quyết định che giấu chuyện này.

Hà Hoa tử ngước gương mặt đầy nước mắt của mình, hỏi lão Hà:

- Chuyện này có phải do con nên hắn ta mới ra tay với công ty?

Lão Hà nghe nghe vậy, không trả lời, không phủ nhận, cũng chẳng thừa nhận. Hoa Tử thấy vậy, cũng ngầm hiểu được đáp án.

- Nếu chuyện này đã là do con gây ra, vậy hãy để con giải quyết nó.

Nghe đứa con gái của mình nói vậy, lão Hà liền lập tức ngăn cản. Ông kêu cô đừng làm gì cả, nhưng ngay bây giờ hãy lập tức rời khỏi đây, may ra không bị liên lụy.

Hoa tử nghe xong liền phản đối quyết liệt.

- Ba mẹ, nếu còn xem Hoa Tử là người của Hà gia, xin hãy cho con tự mình giải quyết lần này, con nhất định sẽ lấy lại toàn bộ cổ phần.

Hà Hoa Tử nói xong thì rời đi.

Lão Hà đưa mắt, ra hiệu cho phu nhân đuổi theo ngăn cản. Bà đi theo khuyên ngăn cô, nhưng nói thế nào thì Hà Hoa Tử cũng không nghe.

Một khi cô đã quyết định điều gì, ngay cả ông trời cũng không thể ngăn nổi cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!