Chương 15: (Vô Đề)

Nhìn thấy Hà Hoa Tử đang đảo mắt nhìn xung quanh, rồi lại quay sang nhìn Lý Đông Lượng. Trần Dục Tú muốn xem xem, cô gái này đang nghĩ gì.

Lý Đông Lượng nét mặt càng trở nên bối rối.

Nhìn thấy nét mặt Hà Hoa Tử vẫn như cũ, anh nhanh chóng mặc yukata và nắm lấy tay cô và đưa về phòng.

Hai người vừa rời đi, Trần Dục Tú đi lên, đến nơi để rượu Sake. Thưởng thức ly rượu trong tay và cười thỏa mãn.

Đến phòng, Lý Đông Lượng ra sức giải thích với Hà Hoa Tử. Nhưng nhận được chỉ là vẻ mặt không đổi sắc cùng với câu trả lời rất tự nhiên.

- Anh đừng nghĩ nhiều.

Tôi sẽ không hiểu lầm anh và cô gái kia đâu.

Cô còn thản nhiên nhìn anh rồi mỉm cười đầy vẻ đương nhiên.

- Tại sao em lại không ghen?

- Tại sao tôi phải ghen? Tôi đâu phải bạn gái anh, cũng đâu phải...

Lý Đông Lượng không để cô nói hết câu đã ép cô đến góc tường. Anh giữ chặt tay cô sang hai bên. Mặt anh lúc này trông thật đáng sợ. Anh nắm chặt tay cô làm cô đau đớn.

- Anh làm gì vậy?

Mau buông tay tôi ra. Anh là tôi đau đó.

Thấy mặt cô nhăn lại, có lẽ mình thật sự đã mạnh tay với cô nên Lý Đông Lượng nới lỏng tay ra, hỏi:

- Những ngày qua, em có từng động lòng với tôi dù chỉ một chút không?

Hà Hoa Tử thấy anh hung hãn đến vậy, không dám trả lời. Cô bắt đầu thấy sợ.

- Anh... anh buông tôi ra trước, có được không?

- Trả lời tôi, có hay không?

Lý Đông Lượng nhìn thái độ của cô, anh đã đoán được nhưng vẫn không chấp nhận. Anh đè lại tay cô vào tường, nói lớn:

- Trái tim em làm bằng sắt đá sao?

Tôi yêu em nhiều như vậy, em lại không cảm nhận được.

Dứt lời, anh liền lấy tay ôm mặt cô và cưỡng hôn đầy bạo lực.

Cưỡng hôn chưa đủ. Lý Đông Lượng lưu manh, đưa tay cởi yukata trên người cô. Hà Hoa Tử lấy tay liên tục đánh vào người anh nhưng cũng chẳng ăn thua gì. Khi chiếc áo trên người cô rơi xuống đất cũng là lúc Hà Hoa Tử biết mình chẳng còn chút hy vọng nào nữa.

Thế nên, cô không quấy nữa, để mặc anh muốn làm gì mình thì làm.

Thấy Hoa Tử bỗng dưng ngoan ngoãn. Lý Đông Lượng mới dừng lại và xem cô như thế nào.

Gương mặt cô trầm hẳn. Nước mắt rơi lã chả từ lúc nào anh cũng chẳng hay. Cô ngồi khuỵu xuống đất, ôm lấy đầu gối. Hoa Tử gục mặt xuống, giọng nói không ổn định, sự sợ hãi đan xen với tiếng khóc.

Cô vừa nói vừa nấc vì khóc:

- Hức... Anh nói anh sẽ bảo vệ tôi. Bây giờ, hành động của anh khác gì với kẻ đã bắt cóc tôi chứ.

Hoa Tử ngước mặt nhìn anh. Nước mắt lăn dài trên má, nói tiếp:

- Hóa ra lời hứa của nam nhân cũng chỉ có như vậy thôi sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!