Chương 3: (Vô Đề)

Kẻ vô dụng nhìn ta, nghiêm túc nói: 

"Lý cô nương, ta cảm thấy cô giả vờ một chút cũng rất thú vị." 

Ta lườm hắn một cái, rồi đẩy Tống Thanh Mặc một cái, thúc giục hắn đưa thêm bạc. 

Tống Thanh Mặc lật túi tiền, tỏ vẻ thật sự không còn bạc nữa. 

Ta suy nghĩ, hắn không thích uống rượu, cũng chẳng mê ca hát, vậy bạc đã đi đâu hết rồi? 

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên. 

"Tống ca ca có nhà không?" 

Giọng nói dịu dàng, mềm mại vang lên, ta nghe mà lông tơ dựng ngược! 

Hay lắm! 

Tống Thanh Mặc và Giang Lãnh Nguyệt nhanh như vậy đã thông đồng với nhau! 

Bạc của hắn chắc chắn là dùng để chu cấp cho Giang Lãnh Nguyệt rồi. 

Tên bạch nhãn lang này đúng là thứ cốt cách hèn mọn! 

Năm đó, khi Giang Lãnh Nguyệt bỏ rơi hắn, nàng ta còn chẳng ngoảnh đầu lại. 

Giờ đây, khi Tống Thanh Mặc phát đạt, Giang Lãnh Nguyệt lại giống như con ch. ó gặm xương, bám riết lấy hắn. 

Ngay cả khi nàng ta muốn tham gia tuyển chọn Ninh Vương phi, Tống Thanh Mặc cũng tận lực giúp đỡ. 

Hừ, còn ta nói muốn làm Ninh Vương phi, hắn chỉ tặng ta bốn chữ – "si tâm vọng tưởng". 

Ngoài cửa, Giang Lãnh Nguyệt vẫn đang gõ, Tống Thanh Mặc lén nhìn ta. 

"Nhìn gì mà nhìn! Mau mở cửa đi!" 

Ta muốn xem thử Giang Lãnh Nguyệt đến đây làm gì. 

"Tống ca ca, vốn dĩ muội không nên đến quấy rầy huynh nữa, nhưng thật sự muội không còn cách nào khác." 

Giang Lãnh Nguyệt vừa bước vào đã khóc lóc kể lể. 

Nào là mẹ nàng bị bệnh, chủ mẫu khắc nghiệt, không chịu cho bạc. 

Tống Thanh Mặc xoa xoa trong tay áo hồi lâu, cuối cùng móc ra một mảnh bạc vụn từ lớp vải lót. 

Hắn kiên nhẫn nói: 

"Giang cô nương, nàng đừng lo lắng, ta ở đây vẫn còn…" 

"Ngươi còn cái gì mà còn! Nàng ta đòi bạc, ngươi liền cho bạc. Nếu nàng ta đòi phân trâu, ngươi cũng kéo quần ngồi xuống mà đáp ứng sao?" 

Ta lao tới giật lấy mảnh bạc trong tay hắn, giận dữ quát: 

"Tống Thanh Mặc, ngươi nghèo đến mức kêu leng keng, còn bày đặt ra vẻ ta đây hào phóng giúp người! Nếu thật sự tốt bụng như vậy, ngày mai mua một giỏ bánh bao đem đến phía nam thành cho chó hoang ăn, chó hoang còn biết vẫy đuôi cảm tạ ngươi đấy!" 

Mặt Giang Lãnh Nguyệt trắng bệch như tờ giấy, lảo đảo muốn ngã. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!