17.
Ta chỉnh trang lại một lượt, rồi dẫn theo A Đào.
Nói là chỉnh trang, thật sự ta cũng không có gì để mang theo.
Viên gia, Bùi gia ai mà chẳng biết xuất thân của ta?
Nàng mời ta đến, hiển nhiên là có lý do, nếu ta không đi, hẳn nàng sẽ cho rằng ta sợ nàng.
Chỉ là hôn sự giữa ta và Bùi Tiềm còn chưa bị hủy bỏ, mặc dù thân phận của ta có chút xấu hổ nhưng chung quy còn có chỗ để dựa vào, ở trong mắt ta nàng cũng chỉ là một nữ lang lợi hại hơn chút mà thôi.
Đình viện của Viên gia thật rộng rãi, trong viện trồng rất nhiều loại hoa cúc mà ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Người ngoài kiếm được nước giếng để làm cơm ăn còn khó, hoa nhà nàng lại được chăm sóc tốt như vậy.
Người tới cũng không nhiều, chỉ là ngoại trừ Viên Thận và Viên Anh, những người còn lại ta đều không quen biết.
Sau khi hành lễ với bậc trưởng bối, họ liền để lại một đám người trẻ tuổi ở đây nói chuyện phiếm, hoặc đánh đàn vẽ tranh, hoặc viết chữ chơi cờ, cảnh tượng này, đi đến nhà thế gia nào cũng giống nhau.
Có sáu bảy nữ nương vây quanh bên người Viên Anh, có người của Viên gia, cũng có người của Bùi gia, Lý gia.
Ta không quen biết ai, nàng cũng không muốn giới thiệu cho ta.
"Đây là nương tử mà Nhị lang chưa thú vào cửa, hiện giờ ở đường Đông mở một cửa hàng bút mực."
Mắt phượng của nàng lay động, giới thiệu ta.
Người khác liền dùng cổ tay áo che miệng, làm ra dáng vẻ kinh ngạc.
Đoán chừng đã biết chuyện từ trước, chẳng qua là làm bộ trước mặt ta.
"Các vị nếu có nhu cầu, có thể đến chiếu cố việc làm ăn của ta cũng tốt."
Càng nhìn dáng vẻ của ta, họ càng lộ ra vẻ khinh thường.
Ta ngẩn người ngắm hoa cúc phía trước, mấy ngày trước a mẫu có gửi thư đến.
Bác Lăng đương nhiên rối loạn, quân khởi nghĩa đều xuất thân bần hàn, hận không thể bằng sạch thế gia, Thôi gia lại như miếng gỗ mục có thể bẻ gãy như trở bàn tay, sợ là sắp suy tàn rồi.
Đây là chuyện sớm muộn, không có Thôi gia, cũng sẽ có Vương gia, Tạ gia, Viên gia hay Bùi gia, thế gia đại tộc chiếm đoạt đất đai nhiều năm, ngang nhiên nuôi dưỡng nô dịch, bức bách người nghèo không để lại đường lui.
Đã không còn đường lui, đương nhiên là phải phản kháng, chỉ là thế gia đại tộc còn không biết đường sợ hãi, cũng không thèm nghĩ đến, chỉ cảm thấy những đám nghèo hèn nhỏ bẻ ấy, có thể gây khó dễ gì cho họ?
Chỉ là thế gia đại tộc được mấy người? Kẻ bần hàn trên thế gian này có bao nhiêu người?
Nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền, đạo lý đơn giản như vậy, vì sao không thể phá vỡ?
Ta cảm thấy có chút khó chịu, không phải vì Thôi gia suy tàn, nếu không có Thôi gia, vậy ta là ai?
Mối hôn sự này, còn có thể duy trì được mấy ngày nữa?
Ta và Bùi Tiềm, sẽ không còn quan hệ.
Ôi!
Các nàng tụ tập một chỗ líu ríu nói chuyện, vui vẻ vô lo, không biết thế sự gian khổ, cũng không biết sau này phải đối mặt với điều gì.
"Lang quân nhà ta mời nữ nương qua gặp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!