1.
Ta đã ngoài bốn mươi, trong triều cải cách, chức quan liên tục thay đổi.
Ta là hộ bộ thượng thư tam phẩm, còn Nhị lang là thái sư đương triều.
Bệ hạ quả thực là một vị vua tốt, chăm lo việc nước, có tài trị quốc.
Chỉ là Nhị lang tận lực, bất luận việc lớn nhỏ trong triều, bệ hạ đều phải thương nghị cùng hắn.
Người khác còn có ngày hưu mộc*, riêng hắn, chỉ cần không đổ bệnh, còn có thể đứng dậy, luôn có rất nhiều chuyện chờ hắn làm.
*Ngày hưu mộc giống như ngày nghỉ phép. Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là "hưu mộc nhật" .
Mọi người đều nói bệ hạ trọng dụng hắn. Chỉ là ta nghĩ, việc trọng dụng như vậy có phải nên giảm bớt đi một chút, để hắn thư giãn một ngày hay không.
Viên Anh cũng từng khuyên bệ hạ, bệ hạ lại cực kỳ thẳng thắn.
Nhị lang lẻ loi một mình, để hắn rảnh rỗi chỉ khiến hắn cảm thấy cô đơn, còn không bằng để cho hắn bận rộn.
Lời này cũng không sai, Nhị lang làm quan đã nhiều năm. Trước khi a phụ a mẫu hắn còn tại thế, huynh đệ còn cùng chung sống với nhau. Hiện tại a phụ a mẫu của hắn đã rời đi, hắn liền chuyển ra ngoài sống một mình.
Ai có thể ngờ được, đường đường là một thái sư, lại chỉ sống trong một viện tử nhỏ bé?
Trong nhà chỉ có một người hầu hầu hạ, một ông cụ lo việc vặt vãnh trong nhà, một đầu bếp, còn có một nha hoàn từ nhỏ đi theo hắn tên Chúc Đào.
Người hầu đó còn là vị hôn phu của Chúc Đào. Nếu không phải trên đầu còn tóc, còn có thể uống rượu ăn thịt, hắn có khác gì hòa thượng trong chùa hay không?
Thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu cũng không đủ để hình dung con người hắn.
Thuở nhỏ hắn đã như thế, thiên tư hơn người, tính tình lại cao ngạo, ta có thể lọt vào mắt hắn, chẳng qua là do ta mặt dày đeo bám.
Hắn cảm thấy quá mức phiền phức mới miễn cưỡng làm bằng hữu của ta.
Đợi đến năm hai mươi tuổi, hắn đã đầy bụng kinh luân.*
*gốc là "
" – đầy bụng kinh luân, ví với tài năng sắp xếp về mặt chính trị
Hắn cực kỳ nghiêm khắc với chính bản thân mình, cũng không bao giờ học theo người khác thoa phấn lên mặt, cũng không cho phép ta học theo.
Con cháu thế gia, hôm nay làm thơ, ngày mai tán dóc, lúc mời hắn hắn cũng từ chối.
Ta hỏi hắn vì sao? Rõ ràng đây mới là thời cơ tốt để nổi danh thiên hạ.
Đôi mắt phượng của hắn lặng lẽ nhìn ta, hỏi ta nổi danh thiên hạ thì có ích gì?
Sau đó lại quay người đi luyện chữ, một ngày của hắn vô cùng tẻ nhạt.
Khi con cháu họ Vương, họ Tạ vang danh thiên hạ, Bùi Tiềm ở thành Đông, còn không một ai biết đến.
Trong lòng ta thích Lý Hoàn, hắn lại hỏi ta thế nào là thích*?
*nguyên văn là – tâm duyệt
Chỉ có học thức mới có thể xứng đôi, mới có thể cùng chung tiếng nói.
Ta nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc. Nếu đúng như lời hắn nói, nếu chỉ coi trọng học thức tài hoa, có bao nhiêu lang quân trên thiên hạ này phải sống độc thân cả đời? Còn có bao nhiêu nữ lang phải sống ở khuê phòng đến khi già nua?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!