Chương 30: (Vô Đề)

Chờ đến khi cảnh diễn của Kỳ Uyên kết thúc, lúc này Trần Mộc mới kết thúc cuộc trò chuyện với với Triệu Đình, đứng dậy đi lên xe bảo mẫu với Kỳ Uyên. Sau khi ngồi ổn định, Trần Mộc phát hiện mặt mày Kỳ Uyên đen thui, giống như có ai đó thiếu anh ta mấy trăm triệu, không nhịn được mở miệng hỏi một câu: "Làm sao vậy? Có phải là mệt lắm không?"

Kỳ Uyên mím môi liếc nhìn cô một cái, sau đó lại quay đầu nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, bày ra bộ dáng không muốn nói chuyện với cô.

Trần Mộc: …

Người này tại sao tự nhiên lại bộc phát tính tình thế này? Lại còn dùng phương thức ấu trĩ như vậy!

"Rốt cuộc là làm sao?" Trần Mộc kéo kéo tay anh hỏi.

Nghe được ngữ khí sốt ruột của cô, giận dỗi trong lòng Kỳ Uyên mới giảm đi một chút, quay đầu lại hỏi cô: "Em với Triệu Đình nói gì thế? Vui vẻ như vậy!"

Trần Mộc: ….

Dùng cái ngữ khí như đang bắt gian này là sao đây??

"Vui vẻ chỗ nào? Cậu ta nói đến một số món ăn ngon, với nói qua cách làm thôi."

"Chỉ có như vậy?" Kỳ Uyên nửa tin nửa ngờ.

Trần Mộc cảm thấy khó hiểu, đáp lời: "Đương nhiên, vậy anh nghĩ tôi còn nói gì với cậu ta nữa?"

Kỳ ảnh đế vẫn còn ngâm mình trong hũ giấm chưa chịu bước ra: "Tốt xấu gì em cũng là phụ nữ đã có chồng, có phải là nên chú ý một chút không hả, phải biết giữ khoảng cách với người đàn ông khác chứ?"

"Tôi với cậu ta chỉ là đang nói chuyện phiếm một cách bình thường thôi mà, không lẽ phụ nữ có chồng rồi không thể nói chuyện với người đàn ông khác được à? Có phải anh quá chuyên chế rồi không? Hơn nữa, anh có phải là đã quên chúng ta sẽ ly hôn trong vòng một tháng nữa không."

"Nhưng hiện tại chúng ta vẫn chưa hề ly hôn!!" Kỳ Uyên cực kỳ mất hứng nói, có trời biết, lúc anh nhìn thấy Trần Mộc cùng Triệu Đình chụm đầu vào nhau nói chuyện, cả người anh tức như muốn bùng nổ!

Trần Mộc thở sâu, nói: "Anh quy chụp tội danh không thể nào giải thích được như vậy, nói đến cái này, vậy còn Lý Khiết thì sao, trước đây anh còn nói không có gì, vậy mà cô ta suốt ngày đi theo tôi hỏi cái này cái kia, mục đích không phải là quá rõ ràng hay sao, chuyện này anh muốn giải thích như thế nào?" Trần Mộc càng nói càng tức khí: "Cả ngày trước màn ảnh anh cùng cô ta nói chuyện yêu đương, cũng không thể loại trừ khả năng diễn giả thành thật, có phải là tôi cũng nên nghi ngờ anh ngoại tình không?"

Không nghĩ đến cô đột nhiên nói đến Lý Khiết, Kỳ Uyên có chút ngốc nghếch, giải thích: "Anh không có!"

Trần Mộc trừng lớn hai mắt, nói: "Vậy anh dựa vào cái gì để nói tôi chứ!"

Kỳ Uyên: …

Lần này đổi lại Trần Mộc quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô tức đến muốn nổ phổi, thật sự không muốn nghĩ đến anh nữa.

Cẩn thận nghĩ lại, lần này thực sự là lần đầu tiên hai người cãi nhau, hơn nữa nguyên nhân có chút không hiểu được, giống như đôi tình nhân đang yêu nhau đang ăn giấm lẫn nhau.

Trần Mộc càng nghĩ càng giận, sau khi về khách sạn, trực tiếp đi vào phòng khóa trái cửa, cơm chiều cũng mặc kệ không quan tâm luôn.

Tức giận no luôn rồi, không cần ăn uống gì nữa!

Nhìn cửa phòng bị khóa trái, một mình Kỳ Uyên sinh ra hờn dỗi, sau khi bình tĩnh lại, mới tự mình kiểm điểm lại một lần, cảm thấy bản thân mình đúng là chuyện bé xé ra to. Nhưng khi nhìn thấy Trần Mộc nhìn người đàn ông khác cười sáng lạn như mặt trời, trong nháy mắt anh liền bị chìm vào trong biển giấm, trong lòng cảm thấy khó chịu hụt hẫng.

Bất đắc dĩ thờ dài một cái, rõ ràng là gần nhau đến thế nhưng lại không có cách nào quang minh chính đại mà ôm nhau hay ở bên nhau, cuộc sống cứ như vậy sao, sau này rồi sẽ như thế nào? Bao nhiêu kiên nhẫn của anh đã mau chóng biến mất sạch sẽ.

Kỳ Uyên không vội đi dỗ dành Trần Mộc, trước hết lấy điện thoại gọi hai phần cơm tối, trong lúc chờ thức ăn được mang đến, anh mở laptop, gõ những mệnh lệnh liên tiếp, trên màn hình lập tức hiện ra những ký tự số hiệu rậm rạp, đúng là những ký tự mà Trần Mộc gọi là "Ký tự sao Hỏa."

Chỉ thấy anh nhanh chóng đánh ra một chuỗi số hiệu, sau đó nhìn màn hình lẩm bẩm một mình: "Sửa mệnh lệnh?"

Tuy mệnh lệnh mới khiến anh hao tâm tốn sức phá giải một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành thao tác một cách thuận lợi, không nhịn được cười lạnh một cái: "Ngoại trừ tôi, mặc kệ là mấy hào tới, đều là lũ vô dụng."

Trong phòng, Trần Mộc vẫn đang đắm chìm vào biển cảm xúc mênh mông không ngừng tiếp tục châm biếm Kỳ Uyên bá đạo về phía Hai hào.

"Anh nói xem anh ta có phải là rất kỳ quái không? Hai người bọn tôi rõ ràng sẽ nhanh chóng ly hôn, vậy mà anh ta còn tỏ ra thái độ ái muội không dứt khoát. Tôi nói chuyện với người đàn ông khác, đó là tự do của tôi, không hề vượt qua giới hạn, vậy mà anh ta còn tức giận…." Trần Mộc ngồi xếp bằng trên giường, vén vén tay áo, trong lòng ngập tràn căm phẫn nói.

Hai hào bình tĩnh nghe cô phân tích: "Tôi cảm thấy, đàn ông ai cũng vậy, cho dù sau này ly hôn…."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!