Dưới ánh đèn ấm áp, có thể nhìn rõ không sót cái gì, diện tích của huyền quan không nhỏ. "Thi thể" dưới chân Trần Mộc đang nằm trên sàn nhà với tư thế tứ chi mở rộng, đang mặc một cái quần jean cũ, cùng một cái áo gió nhăn nheo dúm dó, mặt mũi hướng lên trên, trên mặt râu ria xồm xoàn lôi thôi cùng với đầu tóc lộn xộn.
Sau khi thét chói tai xong, Trần Mộc mới phát hiện người này chính là chồng mình, Kỳ Uyên!
Bộ dáng này, đúng là giống y đúc như Kỳ lão đại ở thế giới trước, nhưng mà lão đại không hề lôi thôi như anh ta bây giờ.
Trong lúc nhất thời, Trần Mộc không xác định được là mình nên cảm thấy may mắn hay là nên đau lòng. Thay đổi một thế giới khác, cô vẫn có thể nhìn thấy anh như cũ nhưng người đàn ông này lại không phải là người mà cô thích.
Nhưng mà, hiện tại anh ta không phải là siêu sao ảnh đế hay sao? Vì sao lại trông giống như một nạn dân ngã vào huyền quan nhà mình thế này?
Chắc không phải là người chết, nếu anh ta chết thật, cốt truyện này còn có thể tiếp tục không?
Nghĩ đến đây, Trần Mộc thử nâng một chân, đá đá vào cẳng chân anh ta, "Này!"
Đối phương không hề có chút phản ứng, vẫn nằm an tĩnh mắt nhắm nghiền như trước.
Sức lực dưới chân Trần Mộc tăng thêm vài phần, đá đá thêm vài cái nữa, "Này này…"
"Thi thể" Kỳ Uyên đang nằm trên mặt đất rốt cuộc cũng động đậy, vài giây sau, hơi vén lên mí mắt, liếc mắt nhìn Trần Mộc một cái từ dưới lên trên, thêm vài giây nữa, mới giật giật môi, yếu ớt phun ra một chữ, "Đói…"
Trần Mộc: ….
Có thể để bản thân mình đói thành một cái xác chết như vậy, đúng là một kẻ tàn nhẫn!
Chuyện này nên làm thế nào? Có thể nhìn thấy chết mà không cứu sao?
Ném hành lý vào một góc, Trần Mộc xoay người lại kéo cánh tay Kỳ Uyên. Nhìn bề ngoài thấy anh ta cao to như vậy nhưng thật ra cũng không quá nặng, cô vừa dùng sức, Kỳ Uyên nhanh chóng mượn lực đứng lên, ngoài miệng còn nho nhỏ nhắc nhở, "Đói".
Trần Mộc cố hết sức đỡ anh ta đến phòng khách, đặt anh ta nằm trên sô pha, còn nói thêm: "Không phải anh là đại minh tinh hay sao? Vì sao ngay cả một người trợ lý cũng không có thế hả? Đợi chút, tôi làm chút gì cho anh lót dạ." Nói xong cô nhanh chóng bước vào bếp.
Mãi cho đến khi đi vào bếp mở tủ lạnh ra, Trần Mộc mới hoàn toàn tỉnh ngộ: "Tôi tới đây là để ly hôn, cũng không phải đến để làm mẹ anh ta, vì sao lại phải nấu cơm cho anh ta chứ?!"
Hai hào nói: "Nếu muốn anh ta ký tên, trước hết cũng cho anh ta ăn gì để có sức lực cầm bút chứ."
Trần Mộc: ….
Trần Mộc nhận mệnh mà thở dài, nhìn kỹ một lượt nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, nghi hoặc nói: "Bên trong có nhiều thứ như vậy, vì sao anh ta để mình đói đến như vậy?"
Hai hào nói: "Có thể là người khác mua, nhưng anh ta lại không biết làm?"
Trần Mộc trầm mặc một lát, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng mở miệng: "Tôi cũng không biết nấu cơm."
Ở thế giới trước, trong nhà có một đống người hầu hạ, căn bản cô không hề đụng đến chuyện bếp núc.
Hai hào hưng phấn nói: "Cái này tôi biết, những kỹ năng hàng ngày tôi mới học có cả kỹ năng nấu nướng."
Trần Mộc: ….
Cô nhớ lại, lúc trước bản thân mình còn ghét bỏ nói những kỹ năng này không thích hợp, bây giờ xem ra, những kỹ năng mới mà Hai hào nạp là để chuẩn bị cho thế giới này!
"Vậy thì nhanh dạy tôi đi." Cô nói.
Hai hào đắc ý nói: "Không cần phải dạy đâu, tôi chuyển trực tiếp qua cho cô là được."
Trần Mộc sửng sốt, hỏi: "Anh nói là anh có thể đem một ít ký ức trực tiếp đưa vào đầu tôi sao?"
Hai hào nói: "Có thể."
"Như vậy thì có phải cũng có thể tùy tiện lấy một ít ký ức trong đầu tôi đi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!