Chương 22: (Vô Đề)

Bất kể nơi nào trong biệt thự cô muốn lướt sóng (*) thì lướt? Rốt cuộc ai mới là người muốn lướt hả?

(*) Chỉ chuyện cấm trẻ em.

Hơn nữa một ngăn quần áo kia, sau cùng cũng bị Kỳ Uyên gọi người đến dọn đi, theo lời anh nói chính là quyên góp cho người nghèo, cho dù có cho chắc cũng không có ai nguyện ý mặc. Tuy rằng Trần Mộc rất tán đồng ý kiến của anh, nhưng vẫn nhịn không được muốn chửi bậy. Lúc cô mặc những quần áo đó, không phải là anh bị hấp dẫn đến mức không kìm chế được, lúc đó anh chẳng hề ghét bỏ tí nào!

Kỳ Uyên như nghe được lời trêu đùa buồn cười nào đó, khóe miệng hơi hơi cong lên, vừa chuẩn bị sữa bò cùng bánh mì vừa nói: "Em chuyển sang đứng đắn rồi à? Không biết tối qua ai là người để lại mấy vết cào rướm máu trên lưng tôi."

Trần Mộc giương mắt nhìn trần nhà, lại nhìn ngoài cửa như đang xem thời tiết, giả vờ như mình cái gì cũng không nghe được.

Không có người làm đi qua đi lại, không có bất gì tiếng động nào, biệt thự của hai người yên tĩnh đến mức như chốn đào nguyên cách xa thế tục.

Cùng nhau ngồi gần cửa sổ sát đất để phơi nắng, cùng nhau xem tạp chí, cùng nhau uống trà xanh, thời gian chầm chậm như ngừng trôi.

"Từ từ hãy lật qua, em còn chưa đọc xong." Trần Mộc ghé vào đùi của người đàn ông, nhìn tạp chí trong tay anh, thấy anh có ý lật sang trang khác, vội vàng ngăn cản. Cô không thể đọc nhanh như gió giống như ai đó, mỗi lần anh đọc xong một trang, nhiều nhất cô chỉ đọc được một phần ba thôi.

Kỳ Uyên không thúc giục cô, nhẫn nại mười phần mà đọc lại một lần nữa. Nói là đọc cùng nghiền ngẫm tạp chỉ chi bằng nói hưởng thụ thời gian ở cạnh cô.

Đang lúc Trần Mộc đắm chìm trong thế giới chữ nghĩa, bỗng nhiên nghe được tiếng gọi của anh trên đỉnh đầu, "Tiểu Mộc."

Trần Mộc thất thần mà "Dạ" một tiếng, ánh mắt cũng không hề rời khỏi tờ tạp chí.

"Bộp" một tiếng Kỳ Uyên quyết đoán gấp lại tờ tạp chí, cũng đem nó ném ra rất xa.

Trần Mộc nghi hoặc quay đầu nhìn anh, "Làm gì vậy? Em còn chưa xem xong?"

Kỳ Uyên nhẹ nhàng nắm cằm cô, cúi đầu hôn hôn lên khóe miệng cô: "Tạp chí đẹp được như tôi sao?"

Tự mãn!

Trần Mộc cố ý làm vẻ mặt ghét bỏ, "Anh đẹp chỗ nào?"

Anh phì cười: "Khẩu thị tâm phi, nếu khó coi như vậy thì vì sao mỗi đêm em lại ôm chặt như vậy??"

Trần Mộc phản bác: "Rõ ràng là anh ôm mà! Mỗi lần đều bị anh siết chặt đến mức thở không được luôn nè."

Kỳ Uyên đưa ra biểu tình không tiếp thu cũng không phản bác, lần nữa cúi đầu hôn cái miệng đang lải nhải của cô nói: "Vừa phơi nắng vừa vận động, cảm giác chắc là không tồi nhỉ."

Trần Mộc: ….

Người này quả nhiên cả ngày tinh trùng lên não!

Sau khi liên tục thực hành hai tư thế, hai người vẫn tiếp tục phơi nắng ở cửa sổ sát đất. Kỳ Uyên châm điếu thuốc, lười biếng mà rít một hơi, bàn tay khác như có như không mà xoa xoa mái tóc dài của Trần Mộc. Trần Mộc đắp tấm chăn mỏng, gối đầu lên chân Kỳ Uyên, nhìn mấy cây lan treo ngoài cửa sổ đến phát ngốc.

Nghĩ thầm mấy ngày gần đây cuộc sống quá suy đồi rồi, cô đã nhanh chóng quên mất mục đích chính mà mình đến nơi này.

"Em có biết vì sao anh không muốn đưa em ra ngoài để giới thiệu đến nhiều người không?" Kỳ Uyên bỗng nhiên mở miệng, làn khói anh vừa phun ra còn lượn lờ trước mắt, khiến cho vẻ mặt anh hơi mông lung.

Trần Mộc: "Vì sao?"

Thật ra là cô cũng không thích ra ngoài, kể cả nhà họ Trần cô cũng không thích đi. Mẹ Kỳ cũng đã qua hai lần, nhưng cũng không quá hòa hợp với mẹ Kỳ. Nói thật cô tình nguyện ở nhà chơi Anipop.

"Thế giới bên ngoài quá hiểm ác, thực sự tôi không đành lòng để em biết những thứ đó." Anh nói.

Trần Mộc chu môi, "Nói cứ như em là một đứa ngốc."

Kỳ Uyên thở dài: "Cũng không sai biệt lắm, nhưng mà không sao cả, cho dù có ngốc tôi cũng không chê em."

Trầm Mộc: …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!