Dương Vi hơi bất ngờ nhìn anh ta một cái, ở trong lòng nhớ lại một chút, xác
định rằng mình không quen biết một người đẹp trai như vậy, mới nghi ngờ
hỏi: "Chúng ta quen biết sao?
"Trong mắt Phương Thừa Nhiên hiện lên một tia mừng rỡ, có chút kích động bước về phía cô:"Cậu không nhớ tớ à? Chúng mình là bạn tiểu học, lúc ấy trong lớp chỉ có hai chúng mình là người Trung Quốc.
"Dương Vi ngẩn người, đúng là cô không học tiểu học ở trong nước, khi đó ba cô được tổng công ty cử đi công tác, cô cùng mẹ cũng đi theo, sống ở đó cho đến học hết tiểu học. Lúc ấy, lớp học chỉ có hai học sinh là người Trung Quốc, cho nên giáo viên cố ý sắp xếp cho bọn họ ngồi cùng bàn, quan hệ cũng rất tốt. Ở trong đầu, cô một lần nữa hồi tưởng lại cái tên Phương Thừa Nhiên này, cuối cùng cũng nhớ ra anh ta bạn tiểu học của mình liền đáp lời:"A, cậu là Phương Thừa Nhiên!"
"Là tớ là tớ!
"Phương Thừa Nhiên vui vẻ đến nỗi định đi đến ôm cô một cái,"Không ngờ rằng ở đây lại có thể gặp được cậu, cậu càng ngày càng
xinh đẹp!"
"Cậu cũng càng ngày càng phong độ!" Hai người khen ngợi lẫn nhau, Dương Vi tò mò hỏi, "Cậu về nước khi nào?"
Phương Thừa Nhiên trả lời: "Mình vừa về nước tháng trước.
"Minh Hạo ngây người nhìn hai người họ, bắt lấy cánh tay của Phương Thừa Nhiên hỏi:"Cậu thực sự quen cô giáo Dương?
"Không phải nhìn thấy người ta xinh đẹp liền muốn theo đuổi đấy chứ? Phương Thừa Nhiên nhìn vẻ mặt của bé liền hiểu được ý ngầm trong lời nói của bé, ôm lấy cậu bé khóe miệng cười cười nói:"Cậu vẫn còn giữ lại
ảnh chụp năm đó, cháu có muốn xem không?"
"Vâng.
"Minh Hạo liền đáp ứng luôn. Phương Thừa Nhiên hạ thấp khóe miệng, không cười với thằng bé nữa, lại nghe Dương Vi hỏi:"Phương Thừa Nhiên, bây giờ cậu đang làm cái gì?
"Phương Thừa Nhiên sửng sốt trong giây lát, quay đầu lại nhìn về phía Dương Vi:"Tớ đang làm giám đốc bộ phận khách hàng ở Khách sạn Âu Đại.
"Minh Hạo mở to mắt ra nhìn anh ta, ánh mắt đó rõ ràng đang nói Cậu thật không biết xấu hổ. Khách sạn Âu Đại là khách sạn lớn nhất ở Thành phố A, trước kia Dương Vi cũng có nghe qua gia đình Minh Hạo kinh doanh trong nghành khách sạn, không ngờ lại chính là Khách Sạn Âu Đại nổi tiếng đó. Cô nhìn Phương Thừa Nhiên, có chút hâm mộ nói:"Quả thật không tệ!"
"Ha ha, bình thường thôi.
"Phương Thừa Nhiêm khiêm tốn cười cười, Chủ tịch khách sạn là ba anh, Tổng giám đốc là chị gái anh. Đương nhiên chuyện này không đáng để nói tới. Anh ta nhìn Dương Vi, khóe môi chậm rãi cong lên một nụ cười:"Hôm nay
không chuẩn bị trước, hôm nào tớ mời cậu đi ăn, được không?"
Dương Vi gật đầu nói: "Được."
"Cứ quyết định như vậy
"Phương Thừa Nhiên cao hứng nở nụ cười, anh ta vẫy vẫy tay với Dương Vi, đưa Minh Hạo về nhà. Ở trên xe, Minh Hạo ngẩng đầu nhìn Phương Thừa Nhiên ngồi bên cạnh cười như một con hồ ly:"Cậu, ở khách sạn làm việc có vất vả không? Bọn họ có trả lương cho cậu không ha ha ha ha!"
Phương Thừa Nhiên nghiêng đầu nhìn bé một cái, mỉm cười: "Cháu có tin cậu cho lái xe để cháu xuống vệ đường."
"Phi, cháu sợ cậu sao? Cháu có tiền bắt taxi."
Phương Thừa Nhiên không nói chuyện, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, Minh Hạo nhanh tay lẹ mắt giữ tay cậu lại: "Cậu gọi điện thoại cho ai?"
"Chị của cậu, nói cho chị ấy biết con của chị ấy bị mời họp phụ huynh."
Minh Hạo nở nụ cười nịnh nọt: "Cậu, mẹ cháu đang đi hưởng tuần trăng mật lần thứ mười, cậu không cần vì chuyện này mà làm phiền đến mẹ cháu.
"Phương Thừa Nhiên nhìn bé, cười cười không nói gì. Minh Hạo thức thời nói:"Cháu hứa sẽ không vạch trần cậu trước mặt cô giáo Dương.
"Phương Thừa Nhiên vui vẻ vỗ vỗ đầu thằng bé. Trong xe im lặng một lát, Phương Thừa Nhiên lại nói:"Cô giáo của bọn cháu xinh đẹp hơn Tống Cẩn nhiều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!