Chương 15: Rau trộn

Đúng bảy giờ tối, trước một nhà hàng đẳng cấp thế giới, Phương Thừa Nhiên lái xe vào bãi đỗ xe, tìm kiếm chỗ đỗ xe.

Ở trước mặt có một đôi nam nữ cũng vừa bước từ trên xe xuống, khi xe của Phương Thường Nhiên lái qua bên cạnh bọn họ, ánh mắt theo bản năng dừng lại.

Người đàn ông kia có dáng người rất cao, mặc một chiếc áo sơ mi trắng,

mái tóc đen dài quăn tự nhiên. Đây là người đàn ông đã chụp ảnh cùng với Dương Vi, hắn không nhận lầm.

Nhưng người con gái đi bên cạnh hắn là ai?

Dáng người mảnh mai, đeo kính râm và đội mũ đen, mái tóc xoăn được nhuộm màu rất giống với Dương Vi,

hình như đã gặp qua ở đâu…Tống Cẩn?

"Làm sao vậy, quen biết à?

"ba Phương ngồi phía sau lên tiếng hỏi. Phương Thừa Nhiên thu lại ánh mắt, lái xe vào một vị trí trống:"Không, tưởng là bạn của con, nhưng hình như nhận nhầm người."

Ba Phương hừ lạnh một tiếng: "Ba lại tưởng, là một người bạn gái nào của con."

Phương Thừa Nhiên cười khan: "Ba, con cảm thấy ở trong mắt ba con chỉ là một đào hoa công tử bất cần đời."

Ba Phương ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Phương Thừa Nhiên liền ngậm miệng. Hôm nay, vất vả lắm hắn mới mời bọn

họ đi ăn một bữa cơm, hắn không muốn lại biến thành bi kịch gia đình.

Lúc Phương Thừa Nhiên xuống xe, cũng là lúc Kỳ Tiếu Ngôn và Tống Cẩn đi

thang máy lên tầng 7. Khi cửa thang máy mở ra, có một nữ nhân viên lễ

tân cao gầy hỏi thăm tin tức đặt phòng của bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến đó.

Tống Cẩn đã bảo trợ lý đặt đồ ăn từ trước, cho nên sau khi bọn họ ngồi

xuống không lâu, đã có nhân viên phục vụ mặc sườn xám bưng đồ ăn lên.

Màu đỏ rực của rau trộn làm cho Tống Cẩn hơi hơi nhíu mày, cô quên không bảo trợ lý gọi đồ ăn không cay, cô nhớ rõ Kỳ Tiếu Ngôn không thích ăn

cay.

Người phục vụ lui về phía sau, Tống Cẩn cảm thấy có lỗi nhìn Kỳ Tiếu

Ngôn nói:

"Thật ngại quá, đồ ăn là em bảo trợ lý đặt giúp, cô ấy không biết anh không thể ăn cay."

Kỳ Tiếu Ngôn nhìn thoáng qua món rau trộn trước mặt nói:

"Không sao, thật ra, ngay cả rau trộn gạo kê tiêu anh cũng đã nếm qua rồi."

Tống Cẩn kinh ngạc mở to mắt: "Rau trộn gạo kê tiêu?

"Đây là đồ ăn gì? Khóe miệng Kỳ Tiếu Ngôn khẽ cong lên, không nói gì. Anh nhớ rõ, ngày hôm đó, trời trong xanh, nắng ấm, vạn dặm không có một gợn mây. Anh vừa viết xong một quyển luận văn, tâm tình rất tốt, vì vậy liền đi tìm Dương Vi trò chuyện về nhà toán học Goldbach một lúc. Sau khi trò chuyện xong, cơm chiều hôm ấy Dương Vi liền mang ra một bàn rau trộn gạo kê tiêu. Kỳ Tiếu Ngôn nhìn một bàn gạo kê tiêu đỏ rực kia, khóe miệng hạ xuống:"Đây là cái gì?"

Dương Vi nghiêm túc nói: "Rau trộn gạo kê tiêu, anh chưa ăn qua à?"

Kỳ Tiếu Ngôn trầm mặc ba giây, mới ngẩng đầu lên nhìn cô: "Bình thường em dùng cái gì để làm rau trộn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!