Mẹ chồng và thím tôi vô tư hối thúc chuyện sinh con ngay trên bàn ăn, vô tình đụng trúng điểm nhạy cảm của anh Lực và chị Lệ.
Cách sống của anh Lực và chị Lệ rất đặc biệt – họ chọn sống DINK (Dual Income, No Kids
- hai thu nhập, không con cái), tài chính độc lập, có khi mỗi người ngủ một phòng, nhưng tình cảm lại cực kỳ gắn bó.
Vì vậy, khi thím tôi vô duyên nói kiểu sống DINK về già chắc chắn sẽ hối hận, anh Lực – người vốn luôn tùy hứng – cũng không khỏi cau mày.
Chị Lệ lập tức phản bác:
"Mỗi người có cách sống khác nhau, lựa chọn khác nhau, hoàn cảnh sống cũng khác nhau. Chị có thể không hiểu DINK, nhưng làm ơn hãy tôn trọng."
"Tôi thật sự không hiểu nổi. Nếu con dâu tôi mà dám DINK, dám đòi ngủ riêng với chồng, tôi sẽ bảo con trai ly hôn ngay. Nhà tôi giờ đang chuẩn bị có đứa cháu thứ ba rồi, vậy mà Văn Sâm đến giờ vẫn chưa có lấy một đứa con trai. Hiểu Tình, cháu phải cố gắng lên đấy nhé."
Mẹ chồng nghe ra thím đang khoe khoang, không vui liền quay sang tôi ra lệnh:
"Hiểu Tình, sang năm nghỉ việc đi, ở nhà chuyên tâm chuẩn bị có thai nghe chưa? Giờ sức khỏe mẹ vẫn còn tốt, có thể giúp con trông vài năm."
Tôi lạnh sống lưng rùng mình một cái:
"Con không muốn sinh con, càng không muốn để mẹ trông."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hứa Văn Sâm khẽ kéo tay áo tôi dưới bàn:
"Vợ à, là bữa cơm tất niên mà, lời mẹ anh nói nếu em không thích thì coi như không nghe thấy là được."
……
Tóm lại, đó là bữa cơm tất niên mệt mỏi nhất mà tôi từng ăn.
Người không có khẩu vị còn có cả anh Lực và chị Lệ. Khi mẹ chồng lại một lần nữa lớn tiếng cấm tôi ăn cua vì sợ ảnh hưởng đến chuyện mang thai, thì anh Lực và chị Lệ – từ nãy đến giờ gần như chưa động đũa – liền ăn ý đứng dậy nói rằng họ đã no rồi.
Hứa Văn Sâm với vẻ đầy áy náy tiễn anh Lực và chị Lệ ra ngoài. Nhìn dáng vẻ của anh, tôi biết anh đang rất hối hận vì đã không nghe theo lời tôi khuyên từ đầu.
Tôi lại nở một nụ cười thần bí:
"Anh Lực, chị Lệ, vợ chồng em có đặt một phòng riêng nhỏ trên lầu, có chuẩn bị vài món hải sản đặc sản địa phương, mời hai anh chị ghé qua dùng thử."
Hứa Văn Sâm lúc đầu sững sờ, sau đó xúc động ôm lấy tôi: Cảm ơn vợ.
Tôi khoác tay anh:
"Nghe lời vợ thì phát tài, nhớ chưa?"
Hứa Văn Sâm nhìn tôi mỉm cười, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
13
Phòng riêng nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, phong cảnh tuyệt đẹp, có một ban công rộng lớn hướng thẳng ra bãi biển.
Hứa Văn Sâm uống vài ly rượu với anh Lực, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện về chuyện muốn chuyển việc, anh Lực cũng rất kiên nhẫn đưa ra lời khuyên cho anh.
Chị Lệ dường như có điều muốn nói với tôi, lấy cớ ngắm pháo hoa để rủ tôi ra ngoài ban công.
Chị lấy ra một điếu thuốc dành cho nữ: Em có ngại không?
Tôi lắc đầu, trong mắt thoáng hiện lên vẻ u sầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!