Chương 4: (Vô Đề)

07

Khoảng ba mươi giây sau, Hứa Văn Sâm dẫn anh Lực và chị Lệ xuất hiện trước cửa nhà.

Tuy đã nhận được tin nhắn cảnh báo từ tôi, nhưng khi nhìn thấy một căn nhà đầy người, phòng khách lộn xộn, trẻ con thì khóc không ngừng, Hứa Văn Sâm vẫn cảm thấy tuyệt vọng.

Nhà còn hỗn loạn hơn anh tưởng.

Vì để tiếp đón tốt anh Lực và chị Lệ, anh đã bắt đầu chuẩn bị từ ba tháng trước, tiêu tốn cả tiền bạc lẫn công sức, chỉ mong mang đến cho họ một chuyến đi khó quên, làm tiền đề vững chắc cho sự hợp tác năm sau.

Giờ thì mọi thứ đều bị phá hỏng.

Anh cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo:

"Anh Lực, chị Lệ, xin lỗi hai người, phiền hai người chờ một chút."

"Chú cứ lo việc của chú đi, Hiểu Tình, lâu rồi không gặp."

Chị Lệ đứng ngoài cửa vẫy tay với tôi, tôi lập tức chạy ra đón.

Tuy chị và anh Lực là những người có tài sản hàng trăm triệu, nhưng cả hai đều có tính cách rất hòa nhã. Tôi chỉ từng ăn chung một bữa với họ, vậy mà chị Lệ vẫn nhớ đến tôi.

Không ngờ một lời chào hỏi đơn giản lại khiến mẹ chồng tôi khó chịu:

"Tôi đã nói rồi mà, đây là bạn của Lâm Hiểu Tình, Văn Sâm sao có chuyện mời bạn về nhà ăn Tết chứ."

Giọng bà ta không to không nhỏ, vừa đủ để người đứng ngoài cửa nghe thấy.

Tôi ngượng ngùng nhìn chị Lệ, chị không những không giận, mà còn nhẹ nhàng trấn an tôi:

"Văn Sâm đã báo trước với bọn chị rồi, để chú ấy tự giải quyết đi."

Tôi gật đầu, đứng chờ ngoài cửa cùng chị, còn Hứa Văn Sâm thì đã bước vào trong.

"Mẹ, nhà mình sắp tiếp khách, giờ mẹ dẫn chú thím ra khách sạn đi."

"Văn Sâm à, Tết nhất khách sạn đắt đỏ lắm. Là mẹ con nói nhà con còn phòng nên gia đình chú mới đến du lịch. Giờ con lại vì Hiểu Tình mà đuổi gia đình chú đi sao?"

"Chú ơi, chuyện này liên quan gì đến Hiểu Tình chứ, anh Lực và chị Lệ là khách con mời!" Hứa Văn Sâm quay sang mẹ chồng, giọng đã có phần gấp gáp:

"Mẹ, đưa mọi người đi nhanh lên."

"Thôi khỏi, không phiền đến mẹ con nữa."

Chú tức giận bảo thím và chị dâu họ vào phòng thu dọn hành lý.

Mọi chuyện vốn dĩ có thể giải quyết xong rồi, ai ngờ thím chồng tôi lại không chịu yên, thêm mắm dặm muối:

"Chị Hai à, cuối cùng vẫn là con dâu chị lợi hại nhất."

Mẹ chồng tôi sĩ diện, không chịu nổi bị khích bác, giậm chân một cái rồi ngồi phệt xuống đất gào khóc:

"Văn Sâm, con vì vợ mà đuổi chú ruột của mình, con còn có lương tâm không?"

"Mẹ à, sao mẹ lại thế… Anh Lực, chị Lệ thật sự là bạn của con mà…"

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Văn Sâm, con không cần vì Hiểu Tình mà lừa mẹ đâu, bạn bè của con mẹ đều biết rõ, làm gì có ai mặt dày đến mức ăn Tết ở nhà người ta không chịu đi như vậy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!