Trong Phượng Nghi Cung, Hoàng hậu khóc lóc trước mặt Hoàng thượng:
"Con mèo đen đó đích thực là của Công chúa, nhưng thần thiếp biết Công chúa là ruột thịt của Hoàng thượng, vậy nên nàng cũng là ruột thịt của thần thiếp."
"Lan Thu là người duy nhất chăm sóc Công chúa tốt như vậy suốt những năm qua, thần thiếp cũng không muốn g.i.ế. c nàng ta."
"Thần thiếp chỉ cầu mong có thể cùng Công chúa chung sống hòa bình, không còn thêm sóng gió."
Sự mềm yếu của Hoàng hậu khiến Hoàng thượng đau lòng lần nữa.
Vị tiểu thư cao quý của thế gia này đã vào cung được bảy năm, nhưng hắn vẫn luôn lạnh nhạt với nàng.
Giờ đây, nàng hiểu rằng mình không thể đối đầu với Công chúa, chỉ đành nhẫn nhịn chịu đựng, giữ lại sự bình yên cho đứa trẻ trong bụng.
Dù Hoàng thượng thiên vị Công chúa thế nào, cũng không khỏi cảm động.
Hắn ôm lấy Hoàng hậu, dịu dàng hứa:
"Trẫm quả thật không thể không có Vĩnh An... nhưng trẫm hứa, nhất định sẽ cho nàng và đứa bé một tương lai bình yên."
Hoàng hậu rơi lệ, gật đầu trong vòng tay hắn, dáng vẻ mong manh, yếu ớt.
Tối hôm ấy, Hoàng thượng đến phủ Công chúa.
Hắn nhìn ta đang quỳ dưới chân, giọng lạnh lùng:
"Xét thấy ngươi có công chăm sóc Công chúa, trẫm không truy cứu tội của ngươi. Chuyện con mèo đen, cứ coi như chưa từng xảy ra."
"Nhưng ngươi phải chăm sóc Công chúa thật tốt, cũng phải trông chừng nàng, không được để nàng giận dỗi làm bậy nữa."
Ta quỳ dưới đất, vẻ mặt đầy cung kính lẫn bất lực, thưa:
"Bẩm Hoàng thượng, Công chúa tính khí dễ nóng giận, nô tỳ không cản nổi."
"Trước đây có xin Thái Y Viện thuốc an thần để trị tính khí này, nhưng Công chúa không chịu uống. Chúng nô tài thực sự không có cách nào."
Hoàng thượng phất tay áo, nói:
"Vậy cứ bảo là trẫm muốn Công chúa uống!"
Ta cúi đầu, cung kính đáp:
"Nô tỳ có nói thế e rằng Công chúa cũng không tin. Nhưng nếu Hoàng thượng đích thân cho nàng uống, Công chúa nhất định sẽ nghe theo."
Thế là, dù bận rộn chính sự, Hoàng thượng vẫn dành thời gian mỗi tối đến phủ Công chúa, tự tay cho nàng uống thuốc.
Hắn quá mong mỏi bài thuốc an thần này có thể khiến Công chúa trở lại là người muội muội dịu dàng, ngoan ngoãn của trước đây.
Công chúa có hoàng huynh bên cạnh, tâm trạng rất tốt, quả nhiên tính tình cũng trở nên hòa nhã hơn nhiều.
Nhìn cảnh huynh muội vui vẻ, hòa thuận, ta chỉ lạnh lùng cười thầm trong lòng.
Đây sẽ là những ngày vui cuối cùng của các người.
Vĩnh An Công chúa vô cùng vui vẻ. Nhờ khoảng thời gian mỗi tối hoàng huynh đến thăm, nàng cảm thấy trái tim của hoàng huynh đã quay về bên mình.
Nàng yêu thích ngọc điền, Hoàng thượng chọn loại ngọc tốt nhất, sai thợ khéo tay chế tác, làm cho nàng một miếng ngọc bội.
Nàng đeo ngọc bội trước ngực, hào hứng hỏi ta: "Lan Thu, ngươi nói xem có đẹp không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!