Chương 8: (Vô Đề)

Vĩnh An Công chúa quỳ rạp trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết.

Nàng lắc đầu lia lịa, nói rằng không phải nàng, nàng không hề muốn hại đứa con của Hoàng hậu.

Cuối cùng, như nghĩ ra điều gì đó, nàng run rẩy chỉ vào ta, khóc nấc lên: "Hoàng huynh, là Lan Thu phụ trách chăm sóc chim thú trong phủ. Con mèo đen đó nhất định là do nàng sai khiến!"

Thế là ta bị giam vào Thận Hình Ty, chịu tra khảo bằng hình phạt khắc nghiệt.

Vì Hoàng thượng phải khẩn trương bàn bạc chuyện Khương Nhung tái xâm phạm ở tiền triều, nên người thẩm vấn ta là Hoàng hậu.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hoàng hậu bước vào, nhìn ta bị trói trên giá sắt, sau đó cho lui tất cả những người khác.

Trong phòng tra chỉ còn lại ta và nàng. Hoàng hậu nhìn thẳng vào mắt ta, giọng hạ thấp:

"Hoàng thượng đã ra lệnh nghiêm khắc tra khảo ngươi, nhưng đồng thời cũng phạt cấm túc Vĩnh An Công chúa."

Ta khẽ cười, chuyện đó vốn dĩ là lẽ đương nhiên.

Con mèo đen kia, tất nhiên là do ta sai khiến.

Nhưng Hoàng thượng sẽ không bao giờ tin rằng một cung nữ nhỏ bé như ta lại dám mưu hại hoàng tự. Người bị tình nghi chắc chắn vẫn là Vĩnh An Công chúa.

Ta nhìn Hoàng hậu, hỏi: "Vì sao nương nương không tra khảo ta?"

Hoàng hậu khẽ lắc đầu.

"Con mèo đen trông như muốn lao vào bụng ta, nhưng thực ra chỉ giả vờ rồi nhảy đi ngay. Ta nhìn ra được, ngươi không thực sự muốn hại ta."

"Nếu ngươi thật lòng đứng về phía Công chúa, ngươi sẽ không cảnh báo ta về mùi xạ hương trên người Đông Chi."

Hoàng hậu nhìn ta chăm chú, hỏi: "Lan Thu, ở đây chỉ có ngươi và ta, nói thật cho ta biết—ngươi rốt cuộc là ai?"

Trong căn phòng tra tối mờ, ta nhìn thẳng vào mắt nàng, nàng cũng nhìn lại ta.

Đó là ánh mắt đối diện giữa hai người phụ nữ vừa ẩn nhẫn vừa thông minh—nàng là Hoàng hậu cao cao tại thượng, còn ta chỉ là một cung nữ nhỏ bé như bọt bèo.

Nhưng chúng ta đều có những nỗi khổ riêng.

Và cùng một kẻ địch chung.

Sau một hồi lâu, ta nhìn Hoàng hậu, khẽ cười.

"Nương nương, điều đó không quan trọng."

Ta cười nhẹ, đáp:

"Vĩnh An Công chúa đã g.i.ế. c bao nhiêu người, e rằng chính nàng cũng chẳng thể nhớ hết."

"Trong những người thân, bạn bè của những nạn nhân đó, sẽ luôn có kẻ muốn báo thù."

"Ta chẳng qua chỉ là một trong số đó, thân phận không đáng để nhắc đến."

Hoàng hậu chăm chú nhìn ta thật lâu, rồi khẽ lắc đầu.

"Lan Thu, ngươi quá ngây thơ."

"Ngươi nghĩ rằng chỉ bằng cách này đã có thể hủy hoại tận gốc Công chúa sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!