Chương 6: (Vô Đề)

"Nô tỳ thấy Hoàng hậu hôm ấy dáng vẻ vô cùng nhạt nhòa, nhan sắc chẳng thể sánh được một phần mười vẻ kiều diễm của Công chúa."

"Hoàng thượng vốn chẳng để tâm đến nàng ta, nhất định là nàng đã dùng xạ hương kích thích mới có thể giành được thánh sủng."

"Thật nực cười, ngày thường làm ra vẻ lạnh nhạt, đoan trang, nhưng trên giường không biết đã phải nịnh nọt Hoàng thượng thế nào mà khiến Hoàng thượng si mê đến mức không muốn rời đi, thậm chí bỏ cả buổi triều sớm hôm sau..."

Ta càng nói, lời lẽ càng chi tiết, bề ngoài như đang mắng Hoàng hậu, nhưng thực chất từng câu từng chữ đều đ.â. m vào lòng Công chúa.

Sắc mặt nàng đỏ bừng, lồng n.g.ự. c phập phồng dữ dội, đau đớn đưa tay ôm lấy ngực: "Câm miệng...!"

Hơi thở dồn dập, nàng không kịp lấy lại nhịp thở, ngất lịm ngay tại chỗ.

Vĩnh An Công chúa đã đổ bệnh.

Nàng vốn là người dễ nóng giận, tính khí bốc đồng, lâu ngày khiến gan hỏa uất kết, rất dễ sinh bệnh.

Ta lại ngày ngày cố ý khuấy động cảm xúc của nàng, khiến nàng khi thì cực kỳ vui vẻ, lúc lại giận dữ đến cực điểm. Quả nhiên, tích tụ ngày qua ngày, sức khỏe của nàng dần suy yếu, đến khi phát bệnh cũng trở nên nghiêm trọng hơn. Lần này, nàng hôn mê suốt ba ngày liền.

Hoàng thượng lo lắng khôn nguôi, bỏ mặc cả Hoàng hậu đang mang thai, ngày đêm túc trực bên giường Công chúa.

Đến ngày thứ ba, cuối cùng Vĩnh An Công chúa cũng tỉnh lại. Nàng nhào vào lòng Hoàng thượng òa lên khóc nức nở.

"Hoàng huynh, huynh không cần Vĩnh An nữa sao?

"Vĩnh An không thích Hoàng hậu, vì sao huynh vẫn tới cung của nàng ấy..."

Công chúa khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa. Nàng sinh ra đã xinh đẹp, thường ngày luôn ăn vận rực rỡ như đóa hoa xuân kiều diễm. Nhưng giờ đây, chỉ khoác lên mình lớp trung y mỏng manh màu tuyết trắng, làn da trắng mịn như ngọc, trông chẳng khác nào Tây Thi ôm n.g.ự. c đau lòng, càng khiến người ta dấy lên cảm giác thương xót và muốn bảo vệ.

Hoàng thượng quả thực cũng không đành lòng.

Hắn ôm lấy Công chúa, dịu dàng dỗ dành:

"Trẫm với Hoàng hậu không hề có tình cảm. Nhưng giang sơn cần người kế thừa, hoàng gia cần con cháu nối dõi."

Thế nhưng, Vĩnh An Công chúa không chịu nghe. Nàng cứ lặp đi lặp lại lời thề năm xưa của Hoàng thượng.

"Hoàng huynh từng nói, có Vĩnh An là đủ rồi. Hoàng huynh đã nói, thiên hạ rộng lớn, nhưng huynh chỉ cần mỗi mình muội..."

Hoàng thượng vẫn kiên nhẫn dỗ dành, nhưng đứng ngoài quan sát, ta có thể nhận ra sự kiên nhẫn ấy đang dần cạn kiệt, từng chút một.

Kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ, đôi huynh muội này thực chất đã đi đến một ngã rẽ.

Người huynh trưởng gánh trên vai trọng trách đế vương, buộc phải suy xét mọi việc trên đại cục.

Người muội muội được bảo bọc trong lồng son, vẫn giữ tính cách trẻ con, lòng chỉ vương vấn tình cảm thời thiếu niên.

Nhưng tình cảm ấy rồi cũng sẽ cạn kiệt.

Vị trí của Công chúa trong lòng Hoàng thượng đã chẳng còn là duy nhất như trước kia.

Điều mà ta cảm nhận được, e rằng trong tiềm thức, Vĩnh An Công chúa cũng có thể cảm nhận được.

Nhưng nàng không muốn chấp nhận điều đó.

Vì thế, nàng càng muốn chứng minh rằng sự sủng ái của hoàng huynh dành cho mình vẫn không hề thay đổi.

Nàng bắt đầu ganh đua với Hoàng hậu từng chút một.

Hoàng thượng ban cho Hoàng hậu y phục hay cao lương mỹ vị gì, nàng đều muốn có và phải tốt hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!