Nàng vừa khóc vừa giãy giụa. Ta cúi người, giữ lấy tay nàng để băng bó, liên tục phải điều chỉnh tư thế quỳ.
Mảnh sứ vỡ găm vào chân ta, nhưng ta không hề hé răng, chỉ lặng lẽ băng kín đôi tay mảnh mai của nàng.
Khi ta đứng lên, váy đã loang một mảng đỏ thẫm.
Hoàng thượng vô tình nhìn lướt qua, ánh mắt thoáng d.a. o động.
Ta không nói một lời, chỉ lui về bên ngoài, tiếp tục lặng lẽ hầu hạ.
Đây đã trở thành công việc thường ngày của ta: đứng ngoài chờ khi Hoàng thượng và Công chúa trò chuyện, đồng thời xử lý hậu quả mỗi lần Công chúa nổi giận.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Để đến được vị trí này, ta đã mất hơn nửa năm.
Khi ta mới vào nội viện, những cung nữ cũ bên cạnh Công chúa thường xuyên ức h.i.ế. p ta.
Bọn họ mỉa mai:
"Thứ tiện tỳ, tưởng nhờ một con chim mà một bước lên trời sao?"
"Cứ chờ đi, lần sau Công chúa không vui, ngươi là kẻ đầu tiên bị đem ra hành hạ bằng kim bạc."
Quả thật, Công chúa có thói quen dùng kim bạc trừng phạt hạ nhân.
Mỗi khi Hoàng thượng không đến kịp, hoặc khi Hoàng thượng ở trong cung của Hoàng hậu, nàng sẽ nổi giận, tìm người để trút giận.
Nàng chọn ngẫu nhiên một cung nữ hoặc thái giám, trói lại, rồi dùng kim bạc dài châm vào người họ.
Kẻ nào kêu gào càng thảm thiết, Công chúa càng hả giận.
Những cung nữ cũ vì ghen ghét ta, liền tìm cơ hội đẩy ta ra trước mặt nàng.
Khi mũi kim bạc đ.â. m vào da thịt, ta vẫn không để lộ biểu cảm.
Ta chỉ bình tĩnh, gương mặt như một dòng nước chết, không gợn sóng.
Công chúa kinh ngạc: "Vì sao ngươi không kêu đau?"
Ta đáp, giọng hờ hững: "Bẩm Công chúa, nô tỳ trời sinh không có cảm giác đau đớn."
Thực ra ta cảm thấy.
Nhưng ta hiểu rõ, muốn sống sót dưới tay Công chúa, chỉ có một cách: khiến nàng mất hứng thú khi hành hạ ta.
Nàng muốn nghe tiếng kêu gào, muốn thấy người khác cầu xin, nếu ta chẳng bộc lộ gì, nàng sẽ tự thấy nhàm chán.
Ta nhẹ giọng hỏi: "Công chúa còn muốn châm không? Nô tỳ không đau, Công chúa cứ tiếp tục, châm vài cái nữa cũng không sao."
Công chúa hạ kim bạc, thở dài: "Thôi, chẳng thú vị gì cả. Đổi người khác."
Kết quả, cung nữ định hãm hại ta bị đem trói.
Nàng ta gào khóc đến mặt mũi nhòe nhoẹt nước mắt, cuối cùng ngất lịm.
Công chúa chán ghét nhìn:
"Không phải lần trước ngươi dâng trái cây cho hoàng huynh còn đưa mắt liếc tình sao? Ngươi thấy mình đẹp lắm ư? Người đâu, đem nó thả xuống giếng. Ta muốn xem gương mặt ấy sau khi bị nước giếng làm hỏng còn đẹp được nữa không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!