Chương 2: (Vô Đề)

Chuyện xảy ra vào một ngày thu.

Hôm ấy, phụ thân vui vẻ báo với ta rằng, có một vị công công trong cung đã phát hiện tài nghệ của ông, mời ông vào vườn thú biểu diễn cho Vĩnh An Công chúa xem.

Ông nói, nếu biểu diễn thành công, Công chúa ắt sẽ ban thưởng hậu hĩnh, như vậy có thể dành dụm cho ta một phần hồi môn.

Ta cũng mừng cho ông, không quên dặn dò: "Phụ thân, cẩn trọng mọi bề."

Ông cười nói: "Tất nhiên rồi, cho dù là hổ dữ, vào tay phụ thân con cũng ngoan ngoãn như mèo con."

Lời này chẳng hề ngoa.

Phụ thân là một người thuần thú lão luyện, trước mỗi buổi diễn đều tỉ mỉ loại bỏ mọi nguy cơ.

Như hôm ấy, khi phát hiện Công chúa mang theo một chiếc túi thơm màu hồng đào, ông lập tức lên tiếng:

"Bẩm Công chúa, mãnh thú sợ lửa, mà sắc đỏ thường khiến chúng kích động, có thể mạo phạm đến Công chúa.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Xin Công chúa tạm gỡ xuống, đợi sau buổi diễn hãy đeo lại, có được không?"

Vĩnh An Công chúa nghe vậy liền mỉm cười, nhẹ nhàng tháo bỏ túi thơm.

Phụ thân yên lòng, vốn tưởng nàng tính khí kiêu ngạo, đã chuẩn bị tinh thần phải nài nỉ lâu dài, không ngờ lại dễ dàng như thế.

Sau đó, ông cẩn thận kiểm tra toàn bộ lồng thú, xác nhận không còn nguy hiểm thì mới bước vào.

Hôm ấy, trong lồng có hai con mãnh hổ oai phong.

Phụ thân nhẹ nhàng vuốt bộ lông trắng trên mắt chúng, con hổ phát ra những tiếng gầm gừ ngoan ngoãn.

Dưới sự chỉ dẫn của ông, chúng lần lượt thực hiện các động tác biểu diễn.

Mọi việc đều diễn ra thuận lợi, cho đến gần cuối buổi diễn.

Đột nhiên, hai tiểu thái giám bước tới trước lồng thú.

Một người kiểm tra khóa lồng, gật đầu ra hiệu, người kia lập tức rút ra một tấm vải đỏ, phất mạnh trước mắt hổ dữ.

Mãnh thú kinh hoàng đến phát cuồng.

Phụ thân lao tới ngăn cản, nhưng không kịp.

Con hổ gần nhất há miệng ngoạm lấy cánh tay ông, giật mạnh.

Một tiếng thét xé lòng vang lên, cánh tay phụ thân bị xé lìa.

Hôm ấy, vườn thú tràn ngập mùi m.á. u tanh.

Tiếng gầm thét của hổ dữ, tiếng gào khóc của con người, tất cả hòa quyện trong chiếc lồng sắt khổng lồ.

Vĩnh An Công chúa ngồi trên ghế cao, vỗ tay cười lớn:

"Trò xiếc thú này vốn dĩ nhàm chán, giờ lại thú vị như thế!"

Nói xong, nàng đứng dậy, chỉnh lại váy áo, từ tốn nhận lấy chiếc túi thơm màu hồng đào từ tay cung nữ. Nàng nhàn nhạt liếc nhìn thân thể đã tan nát của người thuần thú trong lồng.

"Lễ vật của hoàng huynh ta, hắn là cái thá gì mà dám bảo ta tháo xuống?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!