Chương 12: (Vô Đề)

Ngón tay Hoàng thượng khẽ run rẩy.

"Hoàng thượng không nỡ rời xa Công chúa, nhưng nếu muốn nàng sống, đây là con đường duy nhất."

Một tháng sau, tin tức Vĩnh An Công chúa được gửi đi hòa thân với Khương Nhung đã lan khắp kinh thành.

Công chúa khóc đến mức ngất xỉu nhiều lần, cuối cùng bị trói c.h.ặ. t t.a. y chân, ép lên xe ngựa.

Nàng đưa mắt nhìn quanh, rồi hét lên giận dữ:

"Tại sao xung quanh không có người hầu của ta?"

Ta bước lên đúng lúc, cúi người nói:

"Công chúa, Lan Thu vẫn ở đây."

Nàng nghiến răng, căm hận nhìn ta:

"Đừng tưởng ta không biết, chính ngươi đã đề xuất việc hòa thân này!"

Ta cúi đầu:

"Nô tỳ cũng chỉ muốn tốt cho Công chúa mà thôi."

Công chúa vừa khóc vừa mắng:

"Ta chỉ cần hoàng huynh! Hoàng huynh! Xin đừng đày ta đi!"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hoàng thượng quyết tâm không đến tiễn Công chúa, thay vào đó là Hoàng hậu ra mặt.

Hoàng hậu đến bên ta, nhẹ nhàng dặn dò:

"Lan Thu, chăm sóc Công chúa cho tốt."

Ta cúi mắt:

"Đó là điều đương nhiên."

Ta quay sang hạ nhân, nói:

"Công chúa khóc quá nhiều, tổn thương sức khỏe. Mau dâng thuốc an thần lên."

Ta ép Công chúa uống từng chén thuốc an thần, cuối cùng cũng khiến nàng mơ màng thiếp đi.

Để tránh việc Công chúa tỉnh dậy giữa đường làm loạn hoặc tìm cách tự vẫn, thuốc an thần được đổ liên tục, từng bát một.

Khi Vĩnh An Công chúa tỉnh lại, đã gần nửa tháng trôi qua. Đoàn xe đã đi được một nửa hành trình, đến bờ Hoàng Hà.

Nàng bị đánh thức bởi giọng nói của một cung nữ.

Cung nữ vén rèm xe, hỏi:

"Công chúa có muốn dùng chút điểm tâm trước khi tiếp tục hành trình không?"

Vĩnh An Công chúa lập tức nổi giận:

"Hỏi cái gì mà hỏi, không mang ngay vào đây!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!