Không nghi ngờ gì, Tô Tử Trì là anh hùng của triều đình và trong tình hình Khương Nhung xâm phạm hiện nay, ông lại càng được Hoàng thượng tưởng nhớ.
Hoàng hậu khóc lóc thảm thiết, đến mức không đứng dậy nổi, chỉ có thể yếu ớt bò đến nhặt những mảnh ngọc bội vỡ, nâng niu trong lòng bàn tay:
"Thần thiếp thật vô dụng, ngay cả di vật của huynh trưởng cũng không thể bảo vệ…"
Nàng khóc, khiến đám cung nhân xung quanh cũng bật khóc theo, không khí bi thương đến tột cùng.
Sắc mặt Vĩnh An Công chúa trắng bệch:
"Hoàng huynh, muội chỉ nghĩ rằng Hoàng hậu cố tình đặt làm một miếng ngọc bội giống y hệt của muội để ra oai… muội không biết…"
Hoàng hậu nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã:
"Hoàng thượng, thần thiếp biết Hoàng thượng luôn yêu thương Công chúa, thần thiếp nào dám đi khiêu khích nàng ấy! Chỉ là trên đời này các mẫu ngọc bội đều có giới hạn, thần thiếp không ngờ di vật huynh trưởng tặng thần thiếp lại giống miếng Công chúa đặt làm đến vậy…"
Sắc mặt Hoàng thượng trở nên vô cùng khó coi.
Sau chuyện này, Vĩnh An Công chúa bị cấm túc.
Lệnh cấm kéo dài suốt nhiều tháng.
Ngay cả khi Hoàng hậu hạ sinh trưởng Hoàng tử, rồi đến tiệc mừng trăm ngày của tiểu Hoàng tử, Công chúa cũng không được phép tham dự.
Từ việc ngày ngày trong cung đánh mắng cung nhân, Vĩnh An Công chúa dần trở nên yếu ớt, chỉ có thể nằm trên giường, uể oải đến mức không gượng dậy nổi. Chỉ trong vòng vài tháng, nàng đã gầy rộc đi, đến mức không còn nhận ra dáng vẻ ban đầu.
Cuối cùng, trước ngày diễn ra tiệc mừng trăm ngày của tiểu Hoàng tử, Công chúa viết một lá thư bằng máu, nhờ ta dâng lên Hoàng thượng.
Từng chữ trong lá thư đều như thấm m.á. u và nước mắt, thể hiện sự hối lỗi sâu sắc, chỉ cầu xin được gặp Hoàng thượng một lần.
Ta hoàn toàn có thể vứt lá thư ấy đi. Công chúa đã yếu đến mức mơ mơ màng màng, nếu ta nói rằng Hoàng thượng không nhận thư, nàng cũng chẳng thể xác minh.
Nhưng đó không nằm trong kế hoạch của ta.
Ta dốc sức đưa bức huyết thư lên Hoàng thượng, vừa khóc vừa tha thiết thỉnh cầu:
"Hoàng thượng, Công chúa rất nhớ người, chỉ xin được gặp người một lần."
Gần nửa năm đã trôi qua, cơn giận của Hoàng thượng với chuyện cũ cũng nguôi ngoai.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Công chúa tỏ ra hạ mình đến vậy, thậm chí viết thư bằng máu. Hoàng thượng không khỏi mủi lòng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Cuối cùng, hắn đồng ý để Công chúa tham dự tiệc mừng trăm ngày của tiểu hoàng tử.
Trước buổi yến tiệc, ta hầu hạ Công chúa chải chuốt, nhẹ giọng nói bên tai nàng:
"Hoàng thượng vẫn còn rất nhớ tình cảm xưa với Công chúa."
Công chúa dù đã suy yếu đến mức kiệt quệ, vẫn gắng gượng nở nụ cười đắc ý:
"Đương nhiên, ngươi không biết ta và hoàng huynh từng trải qua những gì đâu."
Ta nhìn Công chúa, trong lòng lạnh lùng cười thầm.
Tốt lắm, cứ chìm trong hồi ức của các người đi.
Càng hồi tưởng, ngươi sẽ càng thấy tủi thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!