Vĩnh An Công chúa đang phạt hạ nhân.
Trong hậu viện, ánh nắng mờ nhạt phủ lên dáng dấp uy nghi của Vĩnh An Công chúa. Trước mặt nàng, một hàng đại cung nữ đang quỳ rạp, vẻ mặt kinh hoàng. Trong tay Công chúa là cây roi dài, từng đường vút xuống, sắc mặt nàng lạnh như băng.
"Chỉ một con chim cũng không chăm sóc nổi, giữ các ngươi lại liệu có ích gì?"
Cách đó không xa, trong chiếc lồng nhỏ tinh xảo, một con bách linh điểu yếu ớt rủ cánh, dường như chẳng còn sức để kêu hót.
Đây vốn là cống phẩm từ tiểu quốc Bắc Cương, tiếng hót uyển chuyển trong trẻo đến mức hiếm có. Hoàng thượng yêu quý liền ban nó cho Công chúa. Vĩnh An Công chúa từ đó yêu thích không rời, dặn dò cung nữ thân cận chăm sóc chu đáo.
Vậy mà chỉ qua nửa tháng, con chim ngày càng bỏ ăn bỏ uống, chẳng còn cất giọng, nhìn mà thấy chẳng mấy nữa sẽ chết. Công chúa tức giận đến cực điểm.
"Đây là lễ vật hoàng huynh ban tặng, nếu nó chết, các ngươi đều phải chôn cùng nó!"
Các cung nữ cúi đầu, ánh mắt luống cuống nhìn nhau, lộ rõ sự tuyệt vọng. Họ đâu phải không tận tâm, chỉ là con chim này tính tình khác thường, chẳng ai hiểu được. Gạo thơm bậc nhất nó không ăn, sâu xanh tươi ngon cũng chê. Tựa như cố tình tự hành hạ mà chết.
Đúng lúc ấy, trong góc sân, ta buông chổi xuống.
Tiểu thái giám bên cạnh hốt hoảng kéo lại: "Ngươi điên rồi sao?" Nhưng không giữ nổi ta, đành trơ mắt nhìn ta bước đến giữa Công chúa và đám đại cung nữ.
"Chíp chíp—"
Ta cất giọng, bắt chước tiếng hót của bách linh điểu.
Trong nháy mắt, con chim tưởng như sắp tàn hơi ấy ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sáng bừng, cất lên tiếng "chíp chíp" đáp lại. Tiếng hót thanh thoát, như dòng suối nhỏ róc rách làm lòng người dễ chịu.
Ta cúi người, nhặt vài hạt giống cỏ từ mặt đất, chà trong lòng bàn tay, rồi chậm rãi đưa tới lồng. Con chim nhỏ vươn cổ mổ lấy, nuốt một cách vui vẻ.
Công chúa Vĩnh An nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ hiếu kỳ.
"Ngươi là người mới sao? Tên gì?"
Ta giật mình, như một tiểu cung nữ chưa quen lễ nghi, vội quỳ xuống, khẽ đáp: "Nô tỳ Lan Thu."
Công chúa mỉm cười, nét mặt bỗng nhiên dịu lại. "Ngươi biết cách thuần dưỡng chim sao, là ai dạy?"
Ta thoáng ngẩn ngơ, rồi cẩn trọng lắc đầu, giọng run rẩy: "Hồi bẩm Công chúa, nô tỳ trước kia sống cùng gia đình trong núi, hình như trời sinh đã biết."
Nụ cười của nàng càng rõ ràng hơn.
"Lan Thu, cái tên nghe cũng dễ chịu.
"Từ nay ngươi ở lại bên cạnh ta."
Chỉ vậy thôi, trong vòng hai tháng vào cung, từ một cung nữ quét dọn ở ngoại viện, ta được đưa đến làm nô tỳ thân cận bên cạnh Công chúa.
Nhưng e rằng, Công chúa Vĩnh An chẳng bao giờ ngờ được, ta – kẻ có vẻ ngoài ngoan ngoãn khiếp nhược ấy lại dám lừa nàng.
Ta không phải Lan Thu, cũng không còn người thân nào.
Cái tài thuần thú của ta chẳng phải trời sinh, mà là do phụ thân truyền dạy.
Thật ra ông không phải cha ruột của ta.
Năm xưa, ở chốn dân gian từng lưu hành một loại xiếc gọi là "hài tử thú". Đó là những đứa trẻ mới chỉ một, hai tuổi, bị xích bằng dây sắt, chúng được nuôi dạy như dã thú để lớn lên. Đến năm, sáu tuổi đã có thể đem ra biểu diễn.
Nuôi dưỡng hài tử thú vô cùng khó khăn, không khéo thì sẽ mất mạng. Vì vậy, mỗi đứa trẻ còn sống sót đều cực kỳ quý giá.
Mà ta lại càng hiếm thấy hơn, bởi ta là nữ hài duy nhất trong đám hài tử thú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!