"Đó chắc là ý của Hàm U.
Không làm nhị ca và mấy người khác mất chút máu, nàng ấy sẽ không tha cho.
Nàng ấy buông tha Mạc Ly cũng không đại biểu sẽ bỏ qua chuyện này.
Cũng được, để nàng ấy náo loạn đi.
Nghĩ cách thông báo cho nhị ca, trong cung đưa ra điều kiện gì có thể đáp ứng thì gắng sức đáp ứng, trước tiên bảo vệ người, cái khác đều dễ bàn." Nói, nàng nằm dài trên giường, xoa xoa cái đầu có hơi đau, tiếp tục dặn: "Mong rằng chuyện lần này qua đi, nhị ca và những người khác có thể khuyên nhủ Mạc Ly, đừng xằng bậy nữa."
Thần Nhứ ngủ một giấc thẳng đến lúc thắp đèn.
Trong lúc mơ màng nàng cảm giác có thứ gì đó tiến vào trong áo ngủ của mình, nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị lạnh đến mức giật mình, tức khắc mở mắt.
Cảnh Hàm U lộ ra khuôn mặt tươi cười thực hiện được ý đồ, bàn tay tác quái trong áo ngủ nàng cũng không định rút ra.
"Sao tay của nàng lạnh vậy?" Thân thể Thần Nhứ ngủ đến ấm áp dễ chịu, bị cái tay lạnh kia sờ một cái, nổi cả da gà.
"Cố ý ở bên ngoài đông lạnh để gọi nàng rời giường." Cảnh Hàm U cười như tên trộm.
Thần Nhứ né tránh, thế nhưng những nơi như trên giường thì trốn ở đâu được? Chỉ chốc lát sau, hai người đã lăn cùng một chỗ.
Đè người dưới thân, Cảnh Hàm U mê muội hôn lên môi nàng, cổ nàng, xương quai xanh của nàng…
Hơi thở Thần Nhứ rối loạn.
Cả người như mất sức mặc cho Cảnh Hàm U nhóm lửa phừng phực trên cơ thể mình.
Rất nhanh, tẩm điện đã phát ra âm thanh khiến người nghe xấu hổ.
Trần Tâm và Tái Phúc ngoài cửa liếc nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra trước tiên chưa nên dọn bữa lên.
Chuyện Dịch Già Mạc Ly cuối cùng giải quyết xong xuôi sau khi Dịch Già hoàng tộc giao không ít tiền tài để thái tử ra mặt cầu tình.
Dịch Già Mạc Ly trở lại cung Đức Xương liền bị giam.
Nhưng Thần Nhứ cũng không lo lắng cho tình trạng của Mạc Ly.
Với bản lĩnh của nàng ta thì giữ lấy thái tử vẫn không thành vấn đề.
Ý xuân dần dần nồng đậm.
Trong ngự hoa viên, các loại hoa tươi nối đuôi nở rộ.
Chúng phi tần công chúa lánh một mùa đông cũng ra ngoài tản bộ cả.
Nhất thời, trong hậu cung phần lớn là trông thấy các chủ tử đi đi lại lại.
Người khác đi nhiều, Thần Nhứ đương nhiên phải trốn tránh.
Thân phận của nàng ở trong cung cấm chính là một loại tồn tại khác biệt.
Huống chi Cảnh Hàm U che chở trong sáng ngoài tối, đã sớm làm cho toàn hậu cung biết quan hệ của hai người.
Mọi người không dám nói gì trước mặt Cảnh Hàm U là vì để ý mặt mũi của Cảnh Hàm U.
Nhưng ở trước mặt Thần Nhứ thì không còn gì để kiêng kị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!