Chương 45: Gặp Nạn

Năm đó, hai người mười bốn tuổi.

Hôm ấy Thần Nhứ phụng sư mệnh đi hái thảo dược ở sau núi, hồi lâu chưa về.

Cảnh Hàm U không yên lòng, chưa được cho phép mà đã tự mình đi đến sau núi.

Nàng tìm khoảng chừng một canh giờ mới thấy Thần Nhứ dưới mặt vách đá.

Thần Nhứ rơi xuống vách đá, cũng may đủ nhanh nhẹn, bắt lấy dây leo dài, cuối cùng không bị thương.

Có điều muốn đi lên cũng không phải chuyện dễ.

"Sao muội lại xuống đây?" Nhìn Cảnh Hàm U không hề do dự nắm dây leo nhảy xuống trước mặt mình, Thần Nhứ cau mày hỏi.

"Cứu tỷ đi lên!" Cảnh Hàm U nói như lẽ hiển nhiên.

Thần Nhứ cười khổ, "Bây giờ chúng ta mắc kẹt như nhau rồi, muội cứu ta lên bằng cách nào?"

Đến giờ Cảnh Hàm U mới nhận ra vấn đề này, ngẩng đầu nhìn vách đá cao cao, nàng chợt ngây người.

Thần Nhứ bất đắc dĩ, vừa lắc đầu vừa kéo dây leo, "Dây leo ở đây rất rắn chắc.

Đáng tiếc ở gần vách đá chẳng có một ngọn cỏ, căn bản không có chỗ mượn lực.

Ta thử mấy lần đều thất bại trong gang tấc, không ngờ rằng người tới tìm ta là muội." Nói xong thở dài một hơi.

Cảnh Hàm U nhíu mày, "Sư tỷ, là ta thì sao? Tỷ cho rằng ai sẽ đến?"

Thần Nhứ không chú ý sắc mặt Cảnh Hàm U đã thay đổi, vẫn ngẩng đầu nhìn lên, "Chắc là Tĩnh Tô."

"Giang sư phó đang dạy võ công cho muội ấy, muội ấy nào có thời gian đến cứu tỷ." Cảnh Hàm U bĩu môi.

"Hơn nữa tỷ đừng xem nhẹ ta nữa được không? Võ công của ta không hề thua kém muội ấy."

Thần Nhứ rốt cục quay đầu, nhìn vẻ mặt ghen ghét rõ ràng của Cảnh Hàm U, nói: "Ta không phải nói võ công của muội kém cạnh.

Loại võ Tĩnh Tô học khác với chúng ta.

Nếu muội có chiêu Trích Diệp Niêm Hoa của muội ấy, chúng ta muốn đi lên cũng không phải việc khó."

Cảnh Hàm U không phản bác, vuốt ve hai tay, "Vậy phải làm thế nào?"

Thần Nhứ liếc nàng một cái, đưa tay tóm dây leo, vừa dùng lực, người đã leo cao một trượng *.

Cảnh Hàm U nhìn động tác nhẹ nhàng leo tới gốc dây của nàng, cao hơn ba trượng trở đi đều là vách núi dốc đứng không một ngọn cỏ, không cẩn thận một chút sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

* một trượng Trung Hoa = 3,33 mét

Thần Nhứ cuối cùng vẫn thất bại, nhưng dường như nàng cũng rút ra kinh nghiệm từ lần thất bại này, lúc rơi xuống nhanh nhảu bắt lấy dây leo ổn định cơ thể.

Sắc trời dần tối.

Hai người ở dưới núi mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Tỷ nói xem sư phụ sẽ tới cứu chúng ta chứ?" Cảnh Hàm U hỏi.

Thần Nhứ nhập môn sớm hơn nàng một năm, hiểu rõ tính tình sư phụ hơn.

"Muội tốt nhất nên xin ông trời phù hộ cho sư phụ đừng đến, bằng không chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!