Nhìn thấy Tuệ tiệp dư, Phùng quý phi rốt cục tỉnh táo lại.
Bà ta đương nhiên biết Tuệ tiệp dư luôn giao hảo với Dịch Già Thần Nhứ, chẳng lẽ hiện giờ Tuệ tiệp dư tới để giải vây? Vậy cũng thật là náo nhiệt.
"Tuệ tiệp dư muội muội đúng là nhiệt tình, thế mà cũng tới cung Vũ Yên?" Phùng quý phi nâng trâm hoa bên tóc mai, khôi phục dáng vẻ quý phi nên có.
Tuệ tiệp dư hành lễ, mắt nhìn gương mặt không chút hoảng loạn của Thần Nhứ, thầm lắc đầu.
Vị công chúa này thực sự quá khó đoán! Hôm nay bà đến vốn là muốn rỗi chuyện đôi câu.
Cảnh Hàm U không ở đây, bà có thể nói nhiều lời với Thần Nhứ, thế nhưng vừa tới đã đụng phải một màn nọ.
Bà chỉ là một tiệp dư, không dám đối đầu trực tiếp với Phùng quý phi.
Vốn tưởng rằng Thần Nhứ cực kì thông minh, chắc chắn sẽ có biện pháp thoát thân, không nghĩ tới Thần Nhứ vậy mà bày ra bộ dáng ngửa cổ đợi chờ, khiến bà không thể không bất chấp ra mặt.
"Quý phi nương nương, hoàng thượng đã ra phán quyết rồi, dù Thuận Ân quận chúa có phạm tội tày trời đi nữa thì người làm như vậy… Chẳng phải không cho hoàng thượng mặt mũi ư? Hơn nữa đây là cung Vũ Yên, Nhu Gia công chúa còn đang ở nước Vân bôn ba tới lui vì chuyện nước Lịch chúng ta.
Người động vào người của công chúa nhanh thế này, sau khi công chúa trở về… với tính tình của Nhu Gia công chúa thì sao có thể bỏ qua chuyện này?" Tuệ tiệp dư đến gần một bước, thấp giọng nói: "Nương nương, người là quý phi, còn nàng ta chỉ là một quận chúa, người muốn dạy dỗ nàng ta còn sợ không có cơ hội sao? Cần gì phải cho người ta cái thóp to như thế?"
Phùng quý phi cười lạnh một tiếng, "Tuệ tiệp dư muội muội thật sự là mồm miệng khéo léo đấy! Rõ ràng là cô muốn nói thay cho tiện nhân kia, lại câu câu là vì suy nghĩ cho bổn cung." Bà ta quay đầu nhìn Thần Nhứ, đôi mắt tràn đầy sự tàn nhẫn.
"Cũng được, nếu muội muội đã có ý tốt, tỷ tỷ ta đây sẽ bán cho cô một ân tình.
Dịch Già Thần Nhứ, hôm nay ngươi mạng lớn.
Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, lúc nào bổn cung cũng có thể lấy mạng ngươi.
Dù Nhu Gia công chúa có trở về thì một vãn bối như nó có thể làm gì ta? Món nợ giữa chúng ta, bổn cung chậm rãi tính với ngươi!" Nói xong mang người rời khỏi cung Vũ Yên.
Tuệ tiệp dư đưa tiễn Phùng quý phi xong cũng là một đầu mồ hôi lạnh.
Quay người trông Thần Nhứ, đã thấy nàng về tẩm điện.
Một sân lộn xộn tự có cung nữ thái giám quét dọn.
Tuệ tiệp dư vào tẩm điện, trông thấy Thần Nhứ đang uống trà, thấy bà tiến đến, Thần Nhứ cũng rót cho bà một chén.
"Quận chúa, người tội gì phải thế?" Tuệ tiệp dư nhận chén trà nhưng không uống, đặt thẳng lên bàn.
"Tiệp dư nương nương, người là dân nước Dịch, còn giúp ta rất nhiều nữa.
Ta có lời không dối gạt người.
Ta giết Phùng Nghiệp, mặc dù có thể thoát tội, nhưng sau này Nhu Gia công chúa nhất định sẽ chặt chẽ giám sát ta, rất khó để tìm ra cơ hội ra tay.
Nhưng nếu hôm nay ta chết đi, với tình cảm Nhu Gia công chúa dành cho ta, nhất định sẽ không tha cho Phùng quý phi.
Đến lúc đó cung đình nước Lịch chắc chắn đại loạn, nếu Phùng quý phi chết, liên minh giữa nước Vân và nước Lịch cũng sẽ sụp đổ.
Cái chết của Thần Nhứ có thể đổi lấy nhiều chỗ tốt như vậy, ta cũng không thiệt thòi." Khi Thần Nhứ nói những lời này, đuôi lông mày thậm chí không nhúc nhích, cứ như quyết định vô tình mà lý trí này chỉ là sinh mệnh của một con kiến hôi.
Tuệ tiệp dư kéo tay nàng, run giọng: "Quận chúa, mau mau vứt bỏ ý nghĩ đáng sợ này đi! Người là Trấn quốc công chúa của nước Dịch, là hy vọng cuối cùng của nước Dịch.
Dù bổn cung đã đến nước Lịch, thế nhưng không ngày nào là quên đi cố quốc.
Bổn cung không biểu đạt lòng trung thành gì đó với người, chắc hẳn người sẽ không tin tưởng.
Người xem xem Phùng quý phi diễu võ giương oai thế nào trong hậu cung này, còn không phải vì có nước Vân chống lưng sao? Nếu nước Dịch có thể thành công giành lại chủ quyền, bổn cung sống trong cung cũng không khó khăn đến thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!