Chương 34: Cự Hôn

Gã sai vặt nghe Tái Phúc, nhìn thoáng qua phía xe ngựa rồi nói: "Cô nương đợi chút, tiểu nhân đi bẩm báo cho hầu gia." Nói xong chạy đi thông báo nhanh như chớp.

Chỉ chốc lát sau, Tiêu Dao Hầu Dịch Già Dụ đã tự mình ra tiếp đón.

Thần Nhứ xuống xe ngựa, cùng hành lễ với Dịch Già Dụ rồi đi vào phủ Tiêu Dao Hầu.

"Sao muội đột nhiên đến đây thế? Lại không sai người nói trước cho ta biết một tiếng." Dịch Già Dụ dẫn Thần Nhứ đến sảnh chính, sai nha hoàn dâng trà lên.

Thần Nhứ nhìn phủ Tiêu Dao Hầu đã được tu sửa rõ ràng, cười nói: "Khó có cơ hội xuất cung, nghĩ đến nhị ca nên tới."

"Thần Nhứ, muội ở trong cung có tốt không?" Dịch Già Dụ quan tâm hỏi han.

Thần Nhứ cười cười, "Chẳng có thứ gì gọi là tốt hay không tốt, chỉ là tham sống sợ chết mà thôi."

"Thiệt thòi cho muội rồi." Người bên ngoài không biết, nhưng Dịch Già Dụ vẫn rất rõ ràng những ngày Thần Nhứ sống trong cung như thế nào.

"Ta thấy tình trạng hiện tại của nhị ca tốt hơn trước đó rất nhiều." Hầu phủ đã có cảm giác rực rỡ hẳn lên.

"Cái này còn không phải nhờ muội hết sao? Bây giờ ta làm quan ở Lễ bộ nên có bổng lộc, cuộc sống cũng tốt hơn một chút." Dịch Già Dụ vốn đã vô cùng uyên bác, lại có xuất thân hoàng tử, cho nên hoàn toàn có thể đảm nhiệm những công vụ ở Lễ bộ.

Nếu không phải thân phận của hắn có hạn thì có lẽ đã thăng chức rồi.

Thần Nhứ gật đầu, "Nhị ca sống tốt, ta cũng yên lòng.

Huynh nhớ phải coi sóc các tộc nhân nhiều hơn, ta xuất cung không dễ, hơn nữa bọn họ chưa chắc muốn thấy mặt ta.

Có vấn đề gì, huynh nhớ hãy truyền tin cho ta." Nói, nàng kêu Tái Phúc đến, "Tái Phúc đã đi theo ta từ lúc vào cung, hẳn là người đáng tín nhiệm.

Sau này mỗi mười ngày ta sẽ bảo Tái Phúc xuất cung một lần, nhị ca có chuyện thì cứ bàn giao cho cô ấy là được rồi."

Dịch Già Dụ nhìn thoáng qua Tái Phúc, "Được, nhị ca biết rồi.

Thần Nhứ, muội ở trong cung, từng bước hung hiểm, đừng mãi lo cho chúng ta, cứ chăm sóc tốt cho bản thân trước! Ngày trước ta nghe nói thái tử nước Vân làm…"

Thần Nhứ khoát tay chặn lại, "Nhị ca, chuyện này đã qua, ta sẽ chăm lo cho chính mình.

Nếu có một ngày… ta thật sự xảy ra chuyện trong cung, huynh phải sống thật tốt cùng các tộc nhân.

Ta được phụ hoàng dặn dò phải bảo vệ cả tộc Dịch Già.

Nếu ta có chuyện ngoài ý muốn, trọng trách này sẽ rơi xuống vai nhị ca."

Dịch Già Dụ cau mày, "Thần Nhứ, muội đừng nói vậy.

Muội bình an thì nhị ca mới có thể yên tâm."

Mặt mày Thần Nhứ cong cong, nở nụ cười xinh đẹp động lòng người.

"Ta biết rồi."

Hôm nay nàng vốn muốn đi thăm các đệ muội khác, đáng tiếc không ai muốn gặp nàng, cuối cùng đành phải coi như thôi.

Trước khi đi, nàng móc ra tấm ngân phiếu mấy trăm lượng đưa cho Dịch Già Dụ.

"Ta biết số lượng không nhiều, nhị ca hãy suy nghĩ rồi hẳn tiêu xài."

Dịch Già Dụ từ chối hồi lâu mới nhận lấy.

"Thần Nhứ à, đừng cầm bạc cho ta mãi, chính muội ở trong cung cũng cần, để lại bên người thêm chút đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!