Chương 19: Hạ Đao

Editor's Note: Mấy hôm nay tui bận quá hông update được, bây giờ chỗ tui nghỉ tết cô vy tiếp nè, sẽ cố gắng đăng truyện thường xuyên hơn :3

____________________

Cảnh Hàm U không ở đây, coi như là thời cơ tốt để mình hành động. Nhưng nàng biết, khi Cảnh Hàm U đi rồi cũng là lúc mình bị giám sát nghiêm ngặt nhất.

"Nàng không dám buông lỏng đề phòng với ta, cũng như ta không dám giao trái tim này cho nàng vậy." Thầm thở dài, Thần Nhứ xoa ấn đường.

Tái Phúc đưa trà bánh vào, nhìn thấy Thần Nhứ nhíu mày, cẩn thận nói: "Quận chúa có tâm sự sao?"

Thần Nhứ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đến điểm tâm vừa được đưa lên: "Đã hai ngày chưa đi gặp Giác An Công chúa rồi, ngươi đi đến cung Vân Hòa một chuyến, đưa đĩa điểm tâm này cho Giác An Công chúa đi."

Tái Phúc cười nói: "Quận chúa, chỗ Giác An Công chúa cũng không thiếu những thứ này."

"Ta biết. Nhưng mà đó là chút tấm lòng của ta. Những gì Giác An Công chúa thiếu ta cũng không cho được." Nàng đưa cái đĩa đến tay Tái Phúc, "Đi đi. Đi nhanh về nhanh, dọc đường đừng trì hoãn."

"Vâng." Tái Phúc cầm đĩa điểm tâm ra khỏi thư phòng.

Tuệ Tài nhân lấy đĩa điểm tâm từ Tái Phúc, nói câu cảm ơn. Sau khi cho Tái Phúc đi rồi, nàng nhìn ngắm một hồi, cũng chẳng phát hiện có gì kì quái.

Nhưng Giác An nhìn đĩa điểm tâm vài lần, kêu: "Nương, chúng ta đưa cho Phụ hoàng đi."

Tuệ Tài nhân thấy khó hiểu: "Giác An à, con nhớ Phụ hoàng đúng không?"

Giác An Công chúa gật đầu, chỉ vào đĩa điểm tâm nói: "Phụ hoàng thích nhất là bánh bột khoai sọ."

"Con nghe ai nói?" Tuệ tài nhân buồn cười. Nàng vào cung cũng đã lâu, chưa từng nghe tới chuyện này.

"Thần Nhứ tỷ tỷ nói đó. Tỷ ấy nói thật nhiều nhiều năm về trước khi Phụ hoàng đến nước Dịch, chính miệng người đã nói thế." Giác An Công chúa hùng hồn nói.

Tuệ Tài nhân giật mình. Bánh bột khoai sọ là một loại điểm tâm đặc biệt của nước Dịch, nàng cũng biết làm, chẳng qua nàng không biết Hoàng thượng lại thích thứ này. Lẽ nào... Quận chúa đang nhắc khéo nàng sao?

Nghĩ đến đây, nàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giác An Công chúa một cái: "Giác An, con thật là thông minh."

Giác An Công chúa chớp đôi mắt to, cảm thấy khó hiểu nhìn dáng điệu mừng rỡ của mẫu thân.

Rất nhanh, Tuệ Tài nhân đã tự tay làm một đĩa bánh bột khoai sọ, dắt Giác An Công chúa đến thỉnh an Hoàng đế.

Ban đêm khi Cảnh Hàm U quay lại, Thần Nhứ đang chơi cờ một mình ở thư phòng. Trên bàn cờ những quân cờ đen trắng đan xen, khó phân thắng bại.

"Nghe nói nàng đã ở thư phòng đợi cả ngày. Nàng vẫn còn bị thương, tại sao không nghỉ ngơi đi?" Tay Cảnh Hàm U đặt trên bàn cờ, khiến Thần Nhứ phải ngẩng đầu nhìn nàng.

"Nàng muốn nghe ta nói thật không?" Trong đôi mắt Thần Nhứ không có chút tình cảm.

Cảnh Hàm U theo vô thức đã muốn lắc đầu. Lời thật lòng của Thần Nhứ rất gây tổn thương, nàng sợ đến mức không muốn nghe.

"Vết thương đã sắp lành, nàng lại không thương ta nữa." Nhìn thẩy biểu tình của Cảnh Hàm U thay đổi, Thần Nhứ nói ra lời thật lòng.

Cảnh Hàm U thấy tâm tình của mình như từ địa phủ bay lên trời, ngay cả thời gian chuyển tiếp cũng không có.

Thần Nhứ trêu đùa Cảnh Hàm U, nụ cười vừa nở trên môi đã bị Cảnh Hàm U ôm lấy: "Ôi! Đêm qua nàng đã nói sẽ không ép ta làm gì nữa cơ mà."

Vừa thấy đối phương chuẩn bị hôn, Thần Nhứ giơ một ngón tay lên chặn lại.

Cảnh Hàm U bất đắc dĩ, đành phải cọ cọ mặt vào hõm cổ Thần Nhứ. Thần Nhứ bị nàng cọ đến nỗi ngứa ngáy, cười khẽ, giãy người tránh né nàng.

"Thần Nhứ, đừng lộn xộn!" Cảnh Hàm U siết tay, ôm nàng chặt hơn.

Cảnh Hàm U không ngẩng đầu, thầm thở phào. Không tồi, Thần Nhứ cũng nguyện ý chờ nàng, cho dù là giả đi chẳng nữa, nàng cũng hi vọng sự giả dối này có thể duy trì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!