"Thần Nhứ, ta thật sự rất nhớ nàng."
Không không không!" Đối mặt câu hỏi của Thần Nhứ, Cảnh Hàm U trả lời ngay. "Chỉ cần được ở bên nàng, nơi nào cũng tốt."
Khóe miệng Thần Nhứ hơi cong lên, nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc. "Ta phải nhắc nhở nàng, chúng ta đã xuất sư. Nếu muốn trở lại Phi Diệp Tân sống quãng đời còn lại, dựa theo quy củ của thư viện, nhất định phải từ bỏ tất cả thân phận. Tới lúc đó, chúng ta đều không phải là công chúa, sau lưng cũng không có một quốc gia ủng hộ. Nàng hãy nghĩ kỹ."
Thân là người thừa kế Chưởng viện gắng sức bồi dưỡng, vẫn luôn trợ giúp Chưởng viện quản lý thư viện, Thần Nhứ hiểu rõ mỗi một quy định của thư viện.
Cảnh Hàm U thờ ơ nhún vai. "Thế thì sao? Ta không quan tâm danh hiệu công chúa."
Thần Nhứ gật đầu, âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Dù nàng hiểu rõ Cảnh Hàm U, biết Cảnh Hàm U sẽ không hối hận. Nhưng khi Cảnh Hàm U xác nhận lại lần nữa, nàng vẫn cảm thấy vui vẻ. "Hàm U, ta sẽ cố gắng kết thúc trận chiến này trong vòng nửa năm. Nếu có chỗ nào quá đáng, mong nàng có thể thông cảm."
Cảnh Hàm U nhíu mày. "Nàng còn có chiêu bài lúc sau? Nửa năm?" Nàng lắc đầu, "Thời gian quá ngắn, nàng vốn không có cách dùng tiền bạc lật đổ nước ta."
Thần Nhứ đi đến trước người Cảnh Hàm U, cúi xuống nói khẽ: "Đó là chuyện của ta. Ta đã nhận được thư của sư phụ. Lão nhân gia chê chúng ta hành động quá chậm, trách cứ ta một trận ra trò. Nửa năm là thời hạn ngài ấy cho ta, nếu ta không thể kết thúc trận chiến này đúng thời hạn, sao còn có mặt mũi về Phi Diệp Tân gặp sư phụ."
Sắc mặt Cảnh Hàm U cũng thay đổi. Nàng bắt lấy tay Thần Nhứ, khó khăn nuốt ngụm nước bọt, "Sư tỷ, nếu không… chúng ta đổi chỗ đi. Sư phụ quá đáng sợ, chúng ta tìm một nơi thanh tịnh, đừng về Phi Diệp Tân."
Thần Nhứ bị dáng vẻ sợ hãi của nàng chọc cười. Một đầu ngón tay chọc cái trán của Cảnh Hàm U. "Nói lời ngốc nghếch gì đó? Sư phụ chỉ có hai người đệ tử là chúng ta, chúng ta không quay về giúp ngài ấy, còn có ai giúp được đây?" Đối với Chưởng viện, Thần Nhứ kính nể và cảm kích từ đáy lòng.
"Có rất nhiều người giúp được sư phụ, là chính ngài ấy chướng mắt." Cảnh Hàm U nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Sư phụ cả đời kiêu ngạo. Dù làm việc gì cũng là thuận lợi. Tính tình của ngài ấy có thể hiểu được, hơn nữa, mặc dù sư phụ nhìn có vẻ rất hung dữ với nàng, trong lòng vẫn chân chính quan tâm nàng." Thần Nhứ có thể lý giải sự vất vả của Chưởng viện. Lúc trước mình mới vào Phi Diệp Tân, còn không phải bị sư phụ gây khó dễ đủ đường. Khi đó nàng mới có năm tuổi.
"Ta biết. Nhưng ta muốn sư tỷ quan tâm hơn." Cảnh Hàm U vươn tay kéo Thần Nhứ vào lòng.
Thần Nhứ đang muốn giãy giụa, lại phát hiện lần này Cảnh Hàm U rất ngoan, chỉ là đặt đầu lên vai nàng, tiếng nói nhẹ như nỉ non. "Thần Nhứ, ta thật sự rất nhớ nàng."
Trái tim vốn cứng rắn của Thần Nhứ lập tức mềm nhũn. "Ta cũng vậy." Tay nàng cũng vòng quanh eo Cảnh Hàm U. Hai người cứ như vậy an tĩnh ôm nhau. Trong phòng không ái muội, chỉ có dịu dàng thắm thiết.
"Vẫn là mùi trên người nàng thơm nhất." Cảnh Hàm U giống như mê muội mà ngửi ngửi hương cỏ Uẩn Kết trên người Thần Nhứ.
"Tay của nàng sao lại bị thương?" Tối hôm qua hai người đều vội vàng, lúc này Thần Nhứ mới chú ý trên tay phải của Cảnh Hàm U có một vết thương rõ ràng, là do kiếm gây ra.
Cảnh Hàm U nhìn theo ánh mắt Thần Nhứ về phía tay mình, qua loa nói, "Lúc luyện kiếm không cẩn thận bị thương."
"Thật không?" Thần Nhứ không tin. Nàng ở bên Cảnh Hàm U hơn một năm, cũng không thấy Cảnh Hàm U yêu luyện kiếm. Võ công đến cảnh giới như hai người, phần lớn là gắng sức tu tập nội lực.
"Ta lừa nàng làm gì?" Cảnh Hàm U nói đến đây thì ấm ức. "Nàng không ở bên cạnh ta, lúc không trầm tư suy nghĩ để đánh trận chiến ngân lượng với nàng, ta chỉ có thể luyện kiếm tiêu khiển."
"Bị thương thì tại sao không băng bó lại?" Thần Nhứ không khỏi oán giận nói.
"Đau lòng?" Cảnh Hàm U dương dương đắc ý hỏi.
Thần Nhứ quay đầu nhìn biểu cảm vô liêm sỉ của nàng, đột nhiên đưa tay dùng lực...
"A a a a!" Cảnh Hàm U ôm tay kêu to. "Thần Nhứ, hơn nửa năm không gặp, sao nàng lại xuống tay với ta ác như vậy?"
"Chỉ là muốn nói cho nàng, giả bộ đáng thương là vô dụng." Thần Nhứ không chút nể nang gõ trán Cảnh Hàm U. "Muốn ở bên ta thì hãy lấy ra bản lĩnh, ta không muốn giữa nàng và ta lưu lại tiếc nuối."
Cảnh Hàm U rốt cuộc thu biểu cảm vui cười, nghiêm chỉnh lại. "Ta biết."
Mặc dù ngoài miệng nói đến quyết tuyệt, Thần Nhứ rốt cuộc vẫn mềm lòng. Ba ngày này hai người hầu như không ra khỏi phòng, cả ngày quấn quýt bên nhau.
Gặp nhau khó ly biệt lại càng khó *. Gặp nhau lúc ngọt ngào làm ly biệt trở thành một chuyện vô cùng thống khổ. Cảnh Hàm U tựa ở cạnh cửa, nhìn Thần Nhứ giúp nàng sửa sang từng món đồ, như là thê tử hiền lành đưa tiễn trượng phu sắp đi xa.
* Trích từ bài "Vô đề (Tương kiến thì nan biệt diệc nan)" của Lý Thương Ẩn.
"Trước khi chiến tranh kết thúc, nàng đừng tới nữa." Thần Nhứ đưa nàng đi ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!