Chương 6: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, ta luyện côn trong sân, tinh thần sảng khoái, trong khi Giang Tuân Chu vẫn còn đang ngủ mê mệt.

Tối qua ta rõ ràng nghe hắn nhắc đến cái gì mà năm ngàn lượng bạc… Thế mà sau đó lại chối bay chối biến, còn mặt dày bảo:

"Đã thành thân thì chính là một thể."

Hừ, tiểu lang quân chuyên nói dối!

Luyện xong một bài côn pháp, ta lau mồ hôi trán thì thấy một bà nhũ mẫu lớn tuổi dẫn theo hai tiểu nha hoàn từ ngoài sân bước vào.

Bà ta trông thấy ta trong sân dường như có chút bất ngờ, rồi nhanh chóng khom người hành lễ, trên mặt nở một nụ cười giả lả.

"Thiếu phu nhân, lão thân là Vương ma ma bên cạnh lão phu nhân. Theo quy củ, người và đại thiếu gia nên đến thỉnh an lão phu nhân rồi."

Ta buông thiết côn trong tay, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời.

Ta quen dậy từ giờ Dần để luyện côn. Giờ đang đầu xuân, luyện xong một bài mà trời vẫn mù mịt chưa rạng.

Giờ này, đến cả nha hoàn tiểu đồng cũng còn đang ngủ.

Ta cau mày, nhìn Vương ma ma hỏi:

"Thân thể lão phu nhân vốn cường kiện đến thế, giờ này đã dậy rồi sao?"

Vương ma ma vẫn giữ nụ cười giả tạo, hơi cúi người, chẳng đáp mà chỉ nói:

"Thiếu phu nhân và đại thiếu gia đã thành thân, giờ nên đổi cách xưng hô, phải gọi lão phu nhân là"mẫu thânrồi.

"Được được, vậy bà đợi ta một chút, ta vào gọi Giang Tuân Chu dậy."

"Thiếu phu nhân, nữ nhân phải lấy trượng phu làm trời, sao có thể gọi thẳng tên đại thiếu gia?"

Ta nhướng mày, càng lúc càng thấy thú vị.

Ta dừng bước, một tay đặt lên thiết côn, một tay chống hông, giọng đầy vẻ trêu ghẹo:

"Vậy theo bà, ta nên gọi hắn là gì?"

Đương nhiên làphu quân.

"Thế thì đặt tên làm chi? Cả thiên hạ đều gọi trượng phu là phu quân, nếu người đông một chút, ta gọi một tiếng"phu quân

", chẳng phải nam tử trong thiên hạ đều quay lại nhìn sao? Chẳng lẽ ai cũng là phu quân của ta?"

Ta hừ một tiếng, chán ngán nhất là cái loại người thích giảng đạo lý.

Không buồn để ý vẻ mặt như muốn nứt ra của Vương ma ma, ta vừa ngân nga một khúc hát, vừa bước vào nhà.

Giang Tuân Chu vẫn còn đang ngủ say, có lẽ là vì đêm qua bị ta hành hạ đến kiệt sức, giờ phút này ôm chăn ngủ ngon lành.

Nhớ đến Vương ma ma còn đang đứng ngoài sân, ta cố tình gọi lớn:

"Giang Tuân Chu! Mau dậy đi! Phải đi thỉnh an mẫu thân chàng rồi!"

Hắn chẳng hề có chút tức giận vì bị đánh thức, chỉ mở mắt ngái ngủ nhìn ta:

"Thỉnh an gì chứ… Nữu Nữu, đừng đùa nữa… mẫu thân ta vốn dậy muộn, giờ còn chưa sáng mà…"

Nói đến đây, hình như hắn nhớ ra điều gì, lập tức bật dậy:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!