Chương 4: (Vô Đề)

Hắn quay phắt sang ta, nghiến răng nghiến lợi:

"Còn ngươi! Cứ đợi đấy! Ta nhất định không bỏ qua cho ngươi! Không khiến ngươi tan xương nát thịt, ta không mang họ Chu!"

Ta nhíu mày, trong ánh mắt hoảng hốt của hắn, giơ chân đá thẳng vào bắp chân hắn.

"Không cưới thì thôi, ngươi tưởng ngươi là cái gì? Là miếng bánh ai cũng phải tranh nhau sao?"

"Hơn nữa, nếu bản lĩnh có thừa, sao không ra tay luôn đi, đợi làm gì?"

A a a a!

Chu Dục rú lên một tiếng đau đớn, lần này thì chẳng dám hó hé nửa lời, ôm chân lăn lộn dưới đất không ngừng rên rỉ.

Giang Tri Dư khẽ kéo tay áo ta, thì thào:

"Này… đừng đánh nữa. Ngươi không sợ sao? Hắn… hắn sẽ trả thù đó."

"Ta sợ gì? Dạng người như hắn ngoài cái miệng thì chẳng có gì, phô trương thanh thế, yếu ớt đến mức cầm gió cũng rách."

"Hơn nữa, ta đã đính hôn với Giang Tuân Chu, thì hắn tự khắc sẽ bảo vệ ta."

Ta nói dứt khoát, ánh mắt đầy tự tin.

Giang Tri Dư lại nhìn ta như thể vừa nghe được một lời nghịch thiên, ngây người, không dám tin nổi.

Nàng nhìn chằm chằm Chu Dục đang nằm lăn dưới đất hồi lâu, như thể cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nặng nề thở ra một hơi.

Sau đó, nàng nhấc váy bước tới, sải chân nhẹ nhàng, đi đến bên Chu Dục, hung hăng đá vào chỗ hắn bị thương một cú.

Chỉ là… theo ta thấy thì cú đá ấy chẳng khác gì mèo con gãi ngứa.

"Đúng vậy! Ngươi tưởng ngươi là cái gì? Một tên lưu manh ngày ngày lăn lộn chốn thanh lâu!"

"Ta sợ gì chứ? Hạng người như hắn ngoài cái miệng ra thì chẳng có bản lĩnh gì, chỉ giỏi phô trương, yếu ớt đến mức gió thổi nhẹ cũng ngã."

Chung quanh bỗng tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.

Thế nhưng Giang Tri Dư lại tựa như vừa trút được gánh nặng, cả người thả lỏng.

Nàng quay đầu lại, đôi mắt lấp lánh ánh sáng nhìn về phía ta:

"Lưu Nữu Nữu, ngươi… ngươi cao lớn như thế, vững vàng như thế, ngay cả Chu Dục cũng phải sợ ngươi!"

"Mẫu thân ta luôn bảo nữ tử phải eo nhỏ, giọng mềm, dịu dàng nhu thuận mới mong lấy được chồng…"

Giang Tri Dư vừa nói xong, chợt như nhận ra điều gì, trong mắt thoáng hiện nét hối hận.

Nàng luống cuống xua tay giải thích:

"Ta không phải đang nói ngươi không tốt! Ý ta là… ngươi cao lớn như vậy, thật tốt! Không ai dám bắt nạt ngươi cả!"

Nói rồi, nàng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt ta nữa, nhưng sắc mặt đã khôi phục lại vẻ kiêu kỳ thường ngày, làm như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Nàng hất cằm, gọi với ra sau:

"Này! Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Chiếc vòng này không hợp với khí chất của tẩu tẩu ta, không mau mang cái tốt hơn lại đây!"

Tiểu nhị giật mình, nhưng lập tức hiểu ý, vội vã cúi đầu dạ dạ chạy đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!