Chương 3: (Vô Đề)

Nàng đứng thẳng người, kiêu kỳ hất cằm về phía ta:

"Này! Ta là muội muội của Giang Tuân Chu! Ngươi! Lập tức theo ta đến Lâm Lang Các một chuyến!"

Nàng vừa nói, vừa liếc nhìn ngân phiếu trong tay ta, giọng nhỏ như oán than:

"Chỉ vì chút bạc ấy mà cũng khóc lóc thê thảm, thật chẳng có khí cốt gì cả. Nếu không phải mẫu thân bắt ta đến, thì còn lâu ta mới đi!"

Ta liếc mắt nhìn Giang Tri Dư một cái, lặng lẽ thu ngân phiếu vào người, rồi đè tay phụ thân ta đang giận đến mức định đứng phắt dậy khi đang ngồi trên ghế, lúc ấy ta mới chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng ta.

"Ta vì sao phải theo ngươi đi?"

Thân hình ta vốn đã cao lớn, lại thêm mấy năm gần đây được mẫu thân nuôi nấng quá mức chu đáo, vóc người càng thêm vạm vỡ.

Ngay cả nam nhân bình thường khi đứng trước mặt ta cũng khó tránh khỏi e dè vài phần.

Huống hồ Giang Tri Dư chỉ là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn ta, vô thức lùi lại vài bước.

"Là… là mẫu thân ta sai ta đến tìm ngươi, bảo ta đến dò xét ngươi một phen, còn muốn ta tặng ngươi một phần đại lễ nữa."

"Ta… ta thấy y phục ngươi rách nát, trên người chẳng có lấy một món trang sức tử tế, nên mới nghĩ đưa ngươi đến Lâm Lang Các một chuyến."

Ta bước lên một bước, Giang Tri Dư lập tức trốn sau lưng nha hoàn:

"Ta nói thật mà, ngươi không được đánh ta đâu đấy!"

Dưới ánh mắt đề phòng của các thị nữ, ta chỉ lặng lẽ đi ngang qua họ, quay đầu lại, khẽ cười:

"Đi thôi, chẳng phải ngươi bảo muốn đưa ta đến Lâm Lang Các sao?"

Giang Tri Dư đã nói là muốn tặng ta một phần đại lễ, vậy thì ta cũng nên đi xem thử đó là cái gì mới được.

Ta không ngờ, hóa ra đúng thật là một phần đại lễ.

Trong Lâm Lang Các, ta cứ ngơ ngác đứng yên một chỗ, để mặc Giang Tri Dư không ngừng nhét từng món trang sức vào tay ta.

"Dải chuỗi ngọc màu lục này hợp với màu da ngươi lắm."

"Cây trâm này phối với áo ngắn màu phấn hồng thì vừa vặn tuyệt vời."

"Đôi khuyên ngọc trai này đẹp thật, đôi làm bằng bạch ngọc kia cũng không tệ, mang cả đi."

Giang Tri Dư hiển nhiên là khách quen của Lâm Lang Các.

Vừa bước vào, lập tức có hai tiểu nhị ra đón tiếp.

Nàng ta trong chớp mắt liền như biến thành người khác, chẳng khác nào mẫu thân ta mỗi lần nhìn thấy y phục hay trang sức đẹp – lập tức chân tay mềm nhũn, chẳng bước nổi bước nào.

Mới vào chưa tới hai khắc đồng hồ, trong tay hai tiểu nhị đã chất đầy vải vóc, trang sức các loại.

Ta ngơ ngác gãi đầu.

Chẳng lẽ… là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?

Giang Tri Dư nói muốn tặng ta một phần đại lễ, thật sự là tặng quà – chứ không phải giở trò gì khác sao?

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!