Chương 2: (Vô Đề)

Một canh giờ sau, ta cầm tờ hôn thư còn in rõ dấu tay, ngẩn ngơ nhìn theo Giang Tuân Chu bị Vương thẩm lôi đi xềnh xệch.

Hắn bám chặt lấy khung cửa, nước mắt lưng tròng nhìn ta, gào lên:

"Lưu cô nương, tối nay thật sự không thể theo ta về nhà sao?"

"Nếu không tiện, ta ở lại nhà nàng cũng được mà!"

"Lưu cô nương, chỉ cần nhìn thấy nàng, ta đã cảm thấy an tâm vô cùng!"

"Lưu cô nương, nửa tháng nữa ta sẽ đến đón nàng. Nhất định phải đợi ta đấy!"

"Aaa! Nhất định phải đợi ta, Lưu cô nương!"

Vương thẩm gồng mình một cái, kéo tuột cả người Giang Tuân Chu ra khỏi khung cửa.

Hắn hét lên một tiếng thảm thiết, cuối cùng đành để gia nhân dìu đi, đi một bước quay đầu lại nhìn ba lần, bịn rịn rời khỏi nhà họ Lưu.

Ta ngây người hỏi:

"Mẫu thân… con… thật sự sắp gả đi rồi sao?"

Phải rồi con ơi!

Mẫu thân ta vui mừng giành lấy bản hôn thư trong tay ta, dù chẳng biết chữ, vẫn cẩn thận lật qua lật lại xem mãi không chán.

"Tốt quá rồi! Nhờ tổ tông phù hộ! Mẫu thân còn chuẩn bị sẵn tâm lý là con sẽ ở nhà rèn sắt cả đời rồi đó."

"Không ngờ trời cao ban hôn sự!"

"Trời cao ban hôn sự đó con ơi!"

Mẫu thân ta vừa nói, trong mắt đã ngân ngấn lệ.

Phụ thân ta thì kéo ta sang một bên, mặt nghiêm như xét xử:

"Không biết tiểu tử nhà họ Giang kia nhìn trúng con ở điểm nào, nhưng nhà họ Giang không giống nhà mình. Nhớ kỹ cho ta, phải biết thu liễm! Đừng có vác cái gậy gộc kia đi lòng vòng nữa!"

"Còn nữa! Nam nhân trong thiên hạ chẳng ai thích nữ nhân ăn liền một lúc hai mươi cái bánh bao nhân thịt cả. Sau khi gả qua đó, mỗi bữa chỉ được ăn một bát cơm thôi nghe chưa?"

Nói đến đây, ánh mắt ông ta vô thức liếc sang thân hình ta — cao lớn hơn ông tận một cái đầu — rồi khẽ thở dài, bổ sung thêm một câu:

"Nếu có đói… thì len lén về nhà ăn, đừng để ai biết!"

Ta nhíu mày, bất mãn:

"Nhà họ Giang là hang hùm ổ sói gì sao, gả qua đó mà đến ăn cơm cũng phải trốn?"

"Phải đó! Con gái ta mà bị đói gầy đi thì sao được!"

"Thôi đừng nghe phụ thân con nói xàm! Ông ấy cứ lo bò trắng răng! Mẫu thân biết con gái mẫu thân là cô nương tốt nhất thành Cẩm Châu này, Giang Tuân Chu tới cầu thân là hắn có phúc ba đời đó!"

Mẫu thân ta đẩy phụ thân ta qua một bên, mặt mày rạng rỡ, đưa ra một khay bánh ngọt.

"Nào nếm thử đi, đây là điểm tâm mẫu thân vừa làm xong, hôm nay con ở lò rèn vất vả rồi phải không?"

"Đừng có nghe phụ thân con dọa, ăn được là phúc, có ăn nhiều hơn người ta một chút thì đã sao? Đường đường là nhà họ Giang, chẳng lẽ nuôi không nổi con gái của ta sao? Nói ra người ta còn cười cho!"

"Phải đó phải đó! Đến ăn cơm cũng không no, thế thì mất mặt lắm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!