Nghĩ đến đây, ta lại nhớ về bản thân.
Trước năm mười tuổi, ta cũng là tiểu thư khuê các, cơm áo chẳng thiếu, mỗi ngày theo mẫu thân học thêu thùa.
Cho đến khi phụ thân mất đột ngột.
Nhà cửa chỉ trong một đêm liền tan nát.
Đại bá, nhị bá dắt theo tộc trưởng đến tận cửa, nói mẫu thân ta là đàn bà vô dụng, không sinh được con trai, không đủ tư cách ở lại nhà họ Trần.
Mẫu thân ta tranh luận, đại bá – người ngày thường vẫn ôn hoà – liền giơ chân đạp mẫu thân ta ngã nhào xuống đất.
Họ đuổi mẹ con ta ra khỏi nhà.
Họ nói: trong căn nhà này, thứ gì cũng mang họ Trần, hai mẹ con ta là đồ sao chổi, cái gì cũng không được phép mang đi.
Sau đó, giữa một mùa đông giá buốt, đôi tay mẫu thân phủ đầy vết nứt vì rét, run rẩy đưa cho ta mấy chiếc khăn tay đã thêu xong.
Mẫu thân nói:
Ngày mai mang đi bán, ta có thể đổi lấy ít gạo, nấu cháo qua bữa.
Nhưng… đêm hôm đó, bà đã qua đời.
Mấy chiếc khăn đó… bán được mười văn tiền.
Ta mua một tấm chiếu cỏ, quỳ giữa con phố phồn hoa nhất thành Cẩm Châu để bán thân chôn mẹ.
Nếu không nhờ lão gia, e rằng giờ ta đã chẳng biết trôi dạt phương nào, hoặc có lẽ đã c.h.ế. t từ lâu rồi.
Ta không muốn để Tri Dư đi lại vết xe đổ của ta.
Ta vẫn luôn kiên nhẫn lặp đi lặp lại chuyện của đại bá, của mẫu thân ta, kể cho nó nghe không biết bao lần.
Một mặt ta bó buộc nó, dạy dỗ nghiêm khắc; một mặt lại không nỡ trói buộc quá, bởi ta biết, đời nữ nhi, những tháng ngày thật sự được thảnh thơi vui vẻ… chỉ có mấy năm còn ở nhà mẹ đẻ.
Một khi xuất giá, mọi chuyện liền khác.
Nghĩ đến quá khứ của mình, ta chỉ mong nó có thể ở lại Giang phủ thêm vài năm, sống yên ổn thêm một chút.
Lão gia đã chính thức lập ta làm chính thất, chỉ cần Tri Dư còn ở đây, ta vẫn có thể che chở cho nó.
Chu Dục là vị hôn phu mà ta tỉ mỉ tuyển chọn cho Tri Dư.
Ta biết danh tiếng của hắn không tốt, suốt ngày vùi mình trong nữ sắc.
Nhưng nhà họ Chu có tiền, Chu Dục lại là trưởng tử, sau này sẽ kế thừa toàn bộ sản nghiệp nhà họ Chu.
Chu gia còn hợp tác làm ăn với Giang gia.
Tới khi Tri Hạc tiếp quản gia nghiệp, Chu Dục vì nể mặt Tri Hạc, chắc chắn sẽ không bạc đãi Tri Dư.
Phụ nữ ấy mà, tiền bạc mới là quan trọng nhất.
Tri Dư có sính lễ ta chuẩn bị cho nó, lại gả vào nhà chồng có của ăn của để, dẫu trượng phu chẳng mấy khi về nhà, thì sống cũng không đến nỗi nào.
Tình yêu và tiền bạc, ta không tham cả hai, chỉ mong nữ nhi ta có thể giữ được một trong số đó là đủ rồi.
Nếu được chọn, ta tất nhiên chọn tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!