Chương 17: (Vô Đề)

Ta nhướng mày, nhìn bà, bất chợt hỏi:

"Hôm con mới gả vào, ngày thứ hai liền cố tình phá hỏng tường viện của mẫu thân, lại còn làm nát đóa hoa mà mẫu thân yêu nhất."

"Mẫu thân… đã tha thứ cho con chưa?"

Giang phu nhân nghe vậy lập tức trợn tròn mắt, như thể bị sét đánh:

"Con… là cố ý ư?! Ta đã nói rồi mà, sao lại phá đúng ngay khúc ấy!"

"Thôi thôi, tường cũng sửa rồi, tiếc là tiếc chậu đỗ quyên kia… nhưng chẳng phải con cũng đưa ta năm trăm lượng rồi sao? Ta giận làm gì nữa?"

"Phải đó."

Ta nói, rồi đặt từng hộp trang sức lên bàn trang điểm, mỉm cười nháy mắt:

"Mẫu thân chẳng phải cũng sợ con với Tuân Chu đói, nên mới cho chúng con hẳn mười lăm ngàn lượng sao?"

"Lại còn sợ thuyền chìm, rồi đưa thêm mấy chục lượng để con đúc gậy sắt nữa."

"Thế thì, con với Tuân Chu, còn trách gì mẫu thân được nữa?"

Giang phu nhân ngẩn ra, chỉ ngơ ngác nhìn ta, nước mắt lã chã rơi.

Thoạt trông, chẳng khác nào Tri Dư mỗi lần bị mắng rồi òa khóc.

"Vậy tức là… nàng thật sự bỏ túi trắng trợn mười lăm ngàn lượng bạc?"

Trên đường trở về viện Trúc Hoa, Giang Tuân Chu nửa cười nửa hỏi ta.

Ta gật đầu, hai tay siết chặt lấy đống ngân phiếu trong lòng:

"Đúng thế, mẫu thân đã cho rồi, không lấy thì phí lắm."

"Hám tiền."

Giang Tuân Chu bật cười, liếc ta một cái, rồi khẽ nắm lấy tay ta, thong thả bước đi.

Hôm nay tâm trạng hắn tốt rõ rệt, ngay cả dáng người vốn hơi còng vì bao năm gồng gánh giờ cũng thẳng tắp hơn.

"Vậy nàng thì sao? Ta nhớ rất rõ lời nàng nói trong đêm tân hôn đấy."

"Nay mọi nỗi lo đều đã giải quyết, không còn vướng bận gì nữa, chẳng phải nàng sắp sửa đá ta ra khỏi cửa rồi sao?"

Giang Tuân Chu mỉm cười, lấy từ tay áo ra một tờ ngân phiếu năm ngàn lượng nhét vào tay ta:

"Cầm lấy, năm ngàn lượng đã hứa với nàng, không được nói ta keo kiệt."

"Đây không phải tiền trong sổ sách Giang gia, là bạc riêng của ta đấy, tích góp lâu lắm mới đủ. Vốn định sau bữa cơm sẽ đưa, ai ngờ lại bị mẫu thân bỏ thuốc."

"Giờ thì hay rồi, vừa tròn hai mươi ngàn lượng, Nữu Nữu của ta trở thành đại phú bà rồi nhé!"

Ta nhận lấy ngân phiếu, săm soi hồi lâu, rồi nheo mắt nhìn hắn:

"Chàng đúng là định trở mặt chối bỏ, bước tiếp theo có phải là đưa ta hưu thư rồi rước tân nương khác về không?"

Giang Tuân Chu ôm lấy ta, vùi đầu vào cổ ta, thì thầm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!