"Ta muốn ăn gì, liền lập tức ăn, chẳng bao giờ lo mình có béo sẽ không lấy được chồng. Chàng thấy đó, chẳng phải ta vẫn cưới được chàng sao?"
"Ta thấy Triệu Toàn Lễ sở khanh hại người, liền không màng phụ mẫu can ngăn, ra tay đánh hắn một trận."
"Ta từng nghĩ tiếng tăm ta sẽ bị hủy hoại, nhưng Tuân Chu, chàng xem — chẳng phải chính vì thế mà chàng mới chọn ta sao?"
"Vậy nên, sợ cái gì nữa chứ?"
"Sống tốt ở hiện tại, mới là điều quan trọng nhất."
Giang Tuân Chu nhìn sâu vào mắt ta, khẽ hỏi lại:
"Sống tốt hiện tại… mới là quan trọng nhất?"
Chớp mắt, hắn như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu, giọng kiên định vang lên:
"Mẫu thân, con muốn phân gia."
Cái… cái gì cơ?!
Giang phu nhân giật mình, lập tức nhào tới ôm chặt lấy Vương ma ma như thể bị rắn cắn.
"Con không định đuổi ta và đệ muội của con ra khỏi phủ đấy chứ? Tuân Chu à, mẫu thân hứa… sau này sẽ không bao giờ…"
"Tri Hạc vốn cũng là con của phụ thân, sản nghiệp dĩ nhiên có phần của đệ ấy. Con chỉ muốn phân chia tài sản, không phải đuổi mọi người ra khỏi nhà, cũng không tách phủ mà ở riêng."
"Làm như vậy, mẫu thân và con, từ nay về sau đều có thể yên tâm."
Giang Tri Hạc nhăn nhó như ăn phải mướp đắng:
"Nhưng mà ca, đệ không biết buôn bán đâu. Trước đây mẫu thân giao mấy hiệu vải cho đệ, cuối cùng cũng phải đóng cửa mấy cái rồi."
"Hay là đừng chia nữa, được không? Đệ chỉ cần tiêu tiền là được!"
Giang Tuân Chu lắc đầu, giọng cứng rắn:
"Không, nhất định phải chia. Nếu đệ không giỏi quản lý, thì giao cho ta, chỉ cần chia chút lợi nhuận là được."
Giang Tri Hạc nhăn mặt, định từ chối, nhưng bị mẫu thân hắn trừng một cái cháy mặt, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu.
Ta nhìn sang Giang Tri Dư bên cạnh, đột nhiên nói:
"Vậy còn Tri Dư? Muội ấy cũng là con cháu nhà họ Giang."
Giang Tri Dư giật b.ắ. n người, theo bản năng lắc đầu:
"Muội ấy á? Không được đâu, muội ấy là nữ nhi, sao có thể…"
Vì sao không thể?
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Đúng đấy, vì sao không thể. Đức Thuận! Mau vào thư phòng khiêng rương gỗ cất văn tự ra đây."
Chẳng bao lâu sau, một rương lớn bằng gỗ lê đựng đầy khế đất, khế nhà và giấy tờ cầm cố được khiêng đến.
Giang Tuân Chu trước mặt mọi người mở nắp rương, giọng không nhanh không chậm vang lên:
"Đây là toàn bộ sản nghiệp của Giang gia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!