Chương 9: Thỏ tạc mao rồi

Nhìn ánh mắt của thỏ nhỏ ngấn nước, ta hít sâu một hơi, vội rụt chân lại, dò xét tính mở miệng.

"Thỏ Thỏ?"

Thỏ nhỏ trên đất ngẩng đầu nhìn ra, ánh mắt màu hồng thi nhau chảy nước, nhìn y như cuộn len bự cái đuôi nhỏ cũng không thấy nhúc nhích, một lát sau nó chậm rãi cúi đầu, chỉ dùng hai cái tai lớn hướng về phía ta.

Bức xạ nhiệt trước cửa hàng kéo đến, khiến ta hồi thần, ngẩng đầu nhìn, đã thấy ngọn lửa nóng rực nhiễm đỏ bầu trời, ta cũng không còn tâm tư nghĩ đến khi nãy vì mình có hành vi vô tình mà nói xin lỗi, khom lưng, một tay ôm lấy thỏ nhỏ vào ngực, nhanh chân chạy về nhà.

Thở phì phò từng ngụm, ngay thường lười tập thể dục hiện tại ta như muốn khóc, trong ngực khó chịu muốn nổ tung, may là Thỏ Thỏ đã biến thành thỏ nhỏ, nếu không…. đánh chết ta cũng không có ôm đâu…. nghĩ vậy, ta chợt cúi nhìn Thỏ Thỏ đã biến thành thỏ nhỏ, dường như nó đang nổi giận, miệng phồng lên, ánh mắt hung tợn trừng ta, khi nãy còn rơi nước mắt giờ đây tràn đầy hận ý khiến người ta thấy sợ.

Ta lắc đầu, hốt hoảng phất tay giải thích

"Thỏ Thỏ a, tôi không cố ý ném cô lại, lúc đó có nhiều người, chạy cũng phải vội vàng, không ngờ là lại bỏ quên cô."

Thỏ Thỏ vẫn như cũ dùng ánh mắt hồng hồng nhìn ta, ta chột dạ nhìn nó, trong con ngươi màu hồng toàn là thân ảnh của ta, không rõ lại có chút hối hận vì hành vi vừa rồi của mình, ta thở dài, không giải thích nữa, chỉ ôm chặt hai tay, dùng sức ôm lấy nó.

"Cô đang muốn vứt bỏ tôi?"

Bất thình lình, âm thanh của Thỏ Thỏ truyền đến, khiến toàn thân ta giật mình, cúi đầu, trợn to mắt nhìn tiểu bạch thỏ trong ngực. Thỏ nhỏ hoàn toàn không còn bộ dạng đáng thương như khi nãy, ngước cổ, lông dựng lên, hai chân trước quơ quơ, không chớp mắt nhìn ta chằm chằm. Ta nhìn đến kinh hồn táng đản, thỏ nhỏ này khác với thỏ bình thường một điểm, lớn hơn một chút, nhìn thì cũng chả có gì là sở trường, nó, nó — lại có thể nói chuyện!

"A!"

Không để ta kịp phản ứng, trên tay liền truyền đến cơn đau, chỉ thấy bạch thỏ dương hai cái răng to bự hung hăng cắn bàn tay ta, thịt găm sâu bên trong, bốn móng vuốt quơ lung tung, bộ lông dựng hết lên, toàn bộ nhìn như quả cầu lông.

"Lâm Uyển Nhược, tôi hận cô, tôi tin cô như vậy, cô cư nhiên đem tôi ném lại."

Âm thanh mờ nhạt không rõ từ trong miệng truyền ra, càng khiến lòng ta thêm khủng hoảng. Người đâu! Thỏ tinh ăn hiếp người!

"Híz

-khà zz Hí

-zzz — Thỏ Thỏ, không dám, không dám làm như vậy nữa."

Ta cúi đầu xin tha thứ, một tay ôm mông thỏ, sợ nó dùng sức hất mình ra, như vậy ta không phải là không thể chịu nổi nữa sao? không biết qua bao lâu, thỏ cũng thả lỏng, ánh mắt hồng hồng nhìn ta, hai cái tai lớn run run rúc vào lòng ta. Ta cúi đầu thống khổ nhìn vết máu đỏ trên tay, nhìn bộ dạng thỏ đang run rẩy, thở dài.

Chật vật ôm lấy Thỏ Thỏ, lén mở cửa nhà, mẹ giơ cái xẻng tiến lên đón

"Tiểu thỏ nhãi ranh, mua đồ ăn lâu như vậy mới về nhà sao? lão nương sắp chết đói rồi đây, ấy ~ đúng là mua một con thỏ về sao?"

Mẹ kinh ngạc nhìn thỏ trong tay ta, không chút khách khí, túm tai nó lôi đi

"Ai yo~  còn rất mập nha, bộ lông cũng không tệ, Nhược Nhược, con thỏ này chắc đắt lắm hả!?"

Khóe mắt ta run rẩy, há to miệng nhìn mẹ túm tai thỏ xốc lên, lui lại hai bước Thỏ Thỏ không ngừng đá lung tung, trong lòng niệm lớn một tiếng a di nhờ phúc, mẹ uy vũ!

"Ai ~, không phải bệnh cũ cô lại tái phát chứ hả? còn sững sờ cái gì? được rồi, Thỏ Thỏ đâu? sao không có về với cô?"

Mẹ dùng thái độ nhìn ta đằng sau hỏi, ta nhìn người im lặng thở dài, lắc đầu, mẹ không phải đang trong tay người sao.

"Đúng lúc vết thương trên đùi Thỏ Thỏ còn chưa khỏe, nàng không ăn thịt thì có thể ăn canh mà, ta đem con thỏ này giết đi, chút nữa bồi bổ cho nàng thật tốt."

Mẹ nhìn chằm chằm con thỏ đang quơ tới quơ lui ánh mắt tỏa sáng.

"Được rồi, còn giãy dụa cái gì a, chỉ là một con thỏ mà dám đắc ý với ta, đàng hoàng một chút, cam đoan một đao ngươi sẽ thấy diêm vương!"

"…"

Rốt cuộc con thỏ trong tay mẹ cũng gấp gáp, đá lung tung một phen, không ngừng kêu to, ta ở bên cạnh nhìn ánh mắt hồng hồng của Thỏ Thỏ đang kinh hoảng theo bản năng muốn cầu cứu, vết thương trên tay nhất thời cũng khép lại không còn đau, xấu xa cười, nhìn thời gian cũng không còn sớm, ta bước đến khoác vai mẹ mình

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!