Bởi vì một câu nói của lưu manh thỏ đáng chết kia, ta ở bên ngoài trong lòng run sợ chờ đợi, chột dạ mở tivi, không yên lòng mà xem. Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, hương thơm nồng nặc nháy mắt lan tràn đến phòng khách, ta nhún nhún cánh mũi ngửi ngửi, chậm rãi quay đầu nhìn…
OMG…
"Cô mau mặc quần áo vào!"
Ta như bị điện giật liền quay đầu lại, khuôn mặt cùng cổ hồng một mảng, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng.
Thỏ Thỏ người không mặc gì đi đến trước mặt ta, cầm lấy Cola ta đã uống được một nửa uống một hơi hết sạch, ợ một cái, kinh ngạc nói
"Tôi còn tưởng cô uống dấm, đây là cái gì, rất ngọt!"
Ta cảm thấy chúng ta cần nói chuyện một chút, nha đầu kia không hiểu Cola là cái gì thì có thể cho qua, lại còn dùng cách này để hôn môi dán tiếp với ta! Đối với định lực của mình ta biết rõ lắm, ta dùng tay che mắt, cầm lấy áo tắm chuẩn bị từ trước ném tới
"Cô mặc vô đi!"
"Không muốn, khó chịu –"
Thỏ Thỏ dường như oán hận nói, có lẽ do nguyên nhân vứa mới tắm xong, âm thanh cũng có chút mềm dính, càng thêm câu người.
Ta duỗi cổ một cái, liền rống lên
"Cô không mặc tôi không thèm để ý đến cô, tối này đừng mơ ngủ chung phòng với tôi."
…
Xung quanh im lặng, mặt ta chốc lát đỏ lên, Thỏ Thỏ khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng nắm lỗ tai ta
"Nhược, cô nói, cô đang nghĩ gì vậy?"
Ta nhắm mắt giả chết, mặc cho nàng nắm, thế nào cũng không đáp lời. Qua một hồi lâu, Thỏ Thr rốt cuộc cũng thả lỏng, bên tai truyền đến âm thanh vải vóc ma sát, ta chợt mở mắt, Thỏ Thỏ hét lên một tiếng, áo còn chưa kịp mặc liền rơi xuống đất.
"Cô — nhắm lại, nhắm mắt lại!"
Ta đã sớm ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn thân thể nàng, quả nhiên so với mẹ còn tốt hơn gấp trăm lần. Làn da nhìn gần trắng nõn trong suốt, hông bụng săn chắc, hai ngọn núi vừa đủ, bên trên còn hai điểm hồng nộn vì chấn kinh mà trở nên mềm mại…
"Nhắm mắt lại!"
Âm thanh Thỏ Thỏ mang theo tiếng khóc nức nở, ta cả kinh, vội vàng nhắm hai mắt lại, nhanh chóng xoay người đi chỗ khác
"Thỏ Thỏ, xin lỗi, tôi không biết cô chưa mặc, không biết –"
Tự mình cứ thao thao nhận lỗi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nàng — biết xấu hổ? không phải hồi nãy còn nói muốn ngủ khỏa thân sao? không phải còn trống không đi ra sao? lúc này sao lại xấu hổ như vậy? lẽ nào là cố ý?
Cho đến sau đó không còn âm thanh, ta mới chậm rãi xoay người lại, nghi hoặc nhìn Thỏ Thỏ. Trên mặt Thỏ Thỏ ửng đỏ vẫn chưa hạ, ánh mắt nhìn ta có chút tránh né. Ta thở ra một tiếng cắt bước đi tới sofa, ngồi xuống.
"Thỏ Thỏ."
"Hửm?"
Thỏ Thỏ nhìn sắc mặt ta khó chịu, cẩn thận hỏi.
"Cô có phải còn có việc nói với ra?"
Mặt ta không đổi nhìn nàng, trong lòng rất khó chịu, không biết là thế nào, ta luôn cảm giác nàng có thể đọc được suy nghĩ của ta, giống như là Edward trong Twilight vậy, trong lúc ta đang đoán mò, Thỏ Thỏ ngồi bên cạnh ta, nghiêng người tựa vào vai ta
"Nhược Nhược, cô nghĩ không sai, tôi biết đọc suy nghĩ của người khác."
Ta nghe xong lập tức đỏ mặt, thực sự biết sao, vừa rồi ta nghĩ gì không phải đều bị nàng đọc hết rồi sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!