Vì để bảo toàn tính mạng, mặc dù biết người trong ngực là một lưu manh thỏ, nhưng ta cũng không thể không hạ thấp tư thái, xoay người, cúi đầu, cẩn thận ôm Thỏ Thỏ vào phòng tắm.
Thỏ Thỏ cũng không còn ác khí bá đạo như hồi nãy nữa, vô cùng khéo léo dựa vào ngực ta, đôi mắt chợt ánh lên nhìn ta chằm chằm, mang theo hơi thở mát lạnh, hai tay xoa lên má ta càng lúc càng đỏ.
"Nhược Nhược, như vậy thật tốt."
…
Ta nín thở một hơi, không dám nói lời nào, chỉ âm thầm phi một cái xích qua. Tốt? Tốt mới là lạ! Người ta nói thỏ không ăn thịt, nhưng hôm nay ngươi mới ăn thịt ta xong, ăn xong còn câu dẫn tâm hồn nhỏ bé của ta, người là muốn ép ta a, là muốn ép ta a! Không được, ta nhất định phải chịu đựng! Nhìn nàng còn đang nhộn nhạo bộ dạng thỏ khoác da hồ ly cũng thấy khó nói!
Càng nghĩ như vậy, ta càng thấy gian nan, thân thể mềm mại của Thỏ Thỏ như có như không khẽ chạm vào cơ thể ta, khi dính chung lại một chỗ ta lại ngửi thấy hương vị mị hoặc nhân tâm trên người nàng, vốn cũng không phải là quân tử ta làm sao có thể yên ổn lòng mình được? Ta đành phải bước nhanh hơn, vội vã đi vào phòng tắm.
Đến phòng tắm, cúi đầu liếc nhìn Thỏ Thỏ, nhìn đôi mắt ôn nhu của nàng, nhịp tim đập có chút nhanh, cắn môi nói
"Cô ngồi lên ghế tắm một chút, tôi đi xả nước cho cô."
Thỏ Thỏ chớp mắt nhìn ta, nhẹ nhàng cười, lắc đầu.
"Không muốn, cô phải ôm tôi."
Nói xong, cái đầu nhỏ lại chui vào trong ngực ta không chịu đi ra. Khí thở ấm áp của nàng phun đến chỗ mẫn cảm đó, toàn thân ta run lên, vừa run vừa nói
"Cô như vậy làm sao tôi xả nước được?"
"Tôi không biết…"
Thỏ Thỏ nhỏ giọng nói, dùng sức dựa vào ngực ta hô hấp, vừa nói vừa cảm thán
"Thơm quá a –"
Cảm ngượng ngùng đan xen lửa giận không rõ trực kích trong lòng, ta cắn chặt răng, cúi đầu hung tợn, nhìn nàng chằm chằm.
Cô — còn có loại thỏ không biết xấu hổ như cô sao?
Thỏ Thỏ người ta căn bản cũng không thèm nhìn ta lấy một cái, trực tiếp vùi đầu vào ngực ta hít sâu một cái, ta hít một hơi, nắm chặt quả đấm, ta dám!
Tay phải dùng sức ôm lấy Thỏ Thỏ, không để nàng từ trên người ta ngã xuống, tay trái chặt vật vặn vòi nước, rào rào nước nóng theo màu men trắng của gạch chảy xuống. Một lát sau, hơi nóng của nước ập vào mặt, ta thở dài một hơi, cúi đầu, nhìn Thỏ Thỏ
"Này này, đại tiểu thư, nước cũng xả cho cô rồi, cô có thể tắm rửa thay đồ rồi đó."
Cái đầu nhỏ từ trong người ta khó khăn chui ra, Thỏ Thỏ nhìn ta lại nhíu mày
"Vậy cô còn chờ cái gì?"
"Cái gì?"
Ta lăng lăng nhìn nàng, chốc lát không có chút phản ứng.
Thỏ Thỏ không nhịn được phất tay, dường như có chút tức giận như là ta đang quấy rối nàng, híp mắt nhìn ta
"Chân ta bị thương, không thể chạm nước được, nội đan cũng không thể chữa trị, toàn thân khí lực cũng không còn, lẽ nào cô để tôi tự tắm? không sợ tôi chết chìm sao?"
"…"
Ta lần nữa sợ ngây người, sống hơn 20 năm ức hiếp vô số lương dân, vào lúc nào mới cảm nhận sâu sắc được giai cấp địa chủ áp bức bách tính, ta nhìn nàng còn đang phập phòng tư thái lả lướt dưới lớp vải trắng, chật vật nuốt một ngụm nước miếng.
"Cái đó — vậy không được tốt lắm, chúng ta mới quên, cô không sợ, không sợ –"
"Sợ cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!