Chương 29: Ngoan tâm

Dùng sức siết chặt ống quần, ta hít sâu một hơi chậm rãi lên tiếng.

"Thỏ Thỏ, là ta."

"Nhược Nhược? là Nhược Nhược?"

Thỏ Thỏ còn đang nghẹn ngào âm thanh hư nhược liền nâng lên, nóng nảy hỏi.

"Cô đã đi đâu? sao lại để tôi một mình ở nhà?"

"Không phải có Doãn Dao ở cùng cô sao…"

Ta đau xót đáp lại ánh mắt dư quang quét qua Văn Dao đang ngồi đối diện ta, nàng híp mắt nhìn ta chằm chằm tay nắm chặt di động như đang nghĩ gì.

Trong lúc lòng ta còn lo sợ thì lời nói Thỏ thỏ kéo ta về, âm thanh của nàng càng thêm nghẹn ngào, mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở.

"Cô không về tôi làm cho ai ăn? Tôi theo Doãn Dao học làm cơm vì để cho cô nếm thử tay nghề của tôi, cô lại âm thầm trốn đi? tôi tìm cô cả buổi tối, cô đi đâu vậy?"

Nói xong lời cuối cùng Thỏ Thỏ cơ hồ hét lên chất vấn. Nghe âm thanh nàng vội vã ta có chút hối hận chính mình chạy ra ngoài cúi đầu nắm chặt di động nhỏ giọng nói

"Tôi ở nhà đồng nghiệp, đang dùng cơm."

"Đồng nghiệp?"

Thỏ Thỏ sững sốt một chút ta ừ một tiếng ngẩng đầu lúng túng nhìn Văn Dao cười cười nào ngờ Văn Dao không như trước cười lại với ta, sắc mặt không đổi nhìn ta cũng không được tốt cho lắm.

"Đồng nghiệp… là Nhan Văn Dao sao?"

Thỏ Thỏ do dự nhỏ giọng hỏi ta không muốn gạt nàng ừ một tiếng.

Điện thoại bê kia hoàn toàn yên tĩnh ta biết ta lại tổn thương tâm Thỏ Thỏ rồi.

Để nàng ở nhà chạy qua nhà Văn Dao với tính của nàng nhất định là không chịu nổi, ta thở dài tư vị khổ sở tràn lan trong lòng.

Lâm Uyển Nhược ngươi sao vậy chứ còn quan tâm Thỏ Thỏ? chỉ một thủ hạ tiểu lâu la của mỗ mỗ cũng đủ khiến ngươi thất thố, nàng là hồ ly ngàn năm ở nhà nhất định không ít thứ thần quái, nếu bọn họ ở chung thật thì tự tôn yếu ớt của ngươi sau này sẽ để đâu? đau dài không bằng đau ngắn hiện tại hết hy vọng là lựa chọn tốt nhất.

Nghĩ vậy ta chậm rãi cúp máy, trả di động cho Văn Dao.

Văn Dao nhìn ta chằm chằm ta cắn môi, dùng sức cúi đầu che mặt dưới hai vai không muốn để nàng thấy ta buồn.

Không biết qua bao lâu ta cảm giác trên mặt mát lạnh là tay Văn Dao ôm lấy mặt ta, ta ngẩng đầu mê mang nhìn nàng.

Văn Dao sâu đậm ngưng mắt nhìn ta tâm tình trong đó ta đọc không hiểu được, tựa hồ có chút không nỡ cùng ảo não, thậm chí là vô cùng bi thống?

Cứ vậy một lúc lâu Văn Dao khẽ thở dài lắc đầu thu tay xoay người không nhìn ta nữa chỉ nhàn nhạt hỏi.

"Nếu thương nàng sao không về đi?"

"Tôi…"

Ta cúi đầu suy nghĩ khẽ cắn môi đứng dậy hai tay đút túi nhìn bóng lưng Văn Dao gật đầu.

"Tôi cũng nên về xem một chút Văn Dao cám ơn cô khoản đãi."

Văn Dao chậm rãi xoay người cười khổ nhìn ta

"Khoản đãi? có ích gì cũng chỉ chậm một chút."

Ta mở to mắt kinh ngạc nhìn Văn Dao nàng nói như vậy nếu ta còn không hiểu thì tức là ngu đần rồi Văn Dao không nhìn ta nữa, rời tầm mắt đi lạnh lùng xoay người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!