Chương 27: Thương tâm

Bị màu vỏ quýt chói mắt, ta trừng mắt khinh bỉ nhìn Doãn Dao, chỉ vài củ cà rốt thì muốn đem Thỏ Thỏ đi? nàng cũng không phải của hàng bán cà rốt, cô làm xuân thu đại mộng gì vậy?

"Cà rốt…"

Tiếng Thỏ Thỏ vang lên dị thường, ta nuốt nước miếng chậm rãi quay đầu xem, liền ngẩn người.

Mắt Thỏ Thỏ tặc lượng tặc lượng nhìn cà rốt chằm chằm, môi mím thật chặt, vẻ mặt thèm thuồng ta thấy trong lòng căng thẳng, tự tay kéo Thỏ Thỏ đi hướng bên cạnh.

"Gì chứ, Thỏ Thỏ hôm nay tôi mang đủ tiền, cô cứ mua cà rốt về nhà tôi làm cho cô."

Doãn Dao nghe lời ta nói cười khinh bỉ hất mát tóc dài kiêu ngạo nói.

"Cà rốt trong xóm cô có thể so với cà rốt của tôi sao? cà rốt này của tôi so với nhân sâm ngàn năm còn trân quý hơn, là lọa mỗ mỗ thường xuyên luyện công dưới núi Nga Mi, mỗ mỗ sống bao nhiêu tuổi những củ cà rốt này bối bao nhiêu năm, tôi dám chắc cô ăn khen không dứt miệng!"

Ta thở dài nhìn Doãn Dao lắc đầu.

"Đại tỷ ngươi đi lộn chỗ rồi, ừ trước lộ quẹo trái có một đám trồng rau đang chờ cô."

Doãn Dao sửng sốt một chút híp mắt nhìn ta.

Ta nhún vai một cái tiến tới trước cầm lấy một củ cà rốt "rột ~" cắn một miếng lớn lắc đầu.

"Sao tôi không cảm giác được nó là cà rốt ngàn năm vậy? đại tỷ, cô còn không đi? có tin tôi đến hiệp hội bảo vệ tiêu thụ khiếu nại cô lừa dối Thỏ Thỏ thiện lương vô tội?"

Vừa dứt lời ta cảm giác có gì đó không ổn, nuốt một miếng cà rốt vào bụng cảm giác mát mát, ở đan diền còn có một dòng nước ấm đang quay quanh bụng không tán đi.

Doãn Dao nhìn ta cười đắc ý, không nói gì nhìn Thỏ Thỏ ở bên cạnh còn đang lo lắng phất tay.

Chậm rãi đi tới Thỏ Thỏ kéo cánh tay ta, nhìn Doãn Dao.

"Cô được mỗ mỗ phái đến?"

Doãn Dao gật đầu, Thỏ Thỏ vẫn có chút không tin nói tiếp.

"Trước khi đến mỗ mỗ nói gì với cô?"

Doãn Dao câu khóe môi lắc đầu cười khẽ.

"Nàng nói cái rương cà rốt này không phải không cho cô, muốn cô ở dưới chân núi trong thời gian này tìm quanh đây cho nàng mặt nạ dưỡng da làm trắng."

"…"

Thỏ Thỏ thở dài gật đầu.

"Qủa nhiên là người của mỗ mỗ."

Nói xong nàng tươi cười buông cánh tay ta ra, nhào đến cốp sau xe.

Một đường chán nản nhìn hai người vừa nói vừa cười nhìn gà má Thỏ Thỏ vui vẻ, ta ngồi sau xe không nói gì nhìn cửa sổ.

Đau lòng không ngờ được có ngày bị cà rốt hạ bệ, tuy nói ta quá xinh như hoa hay sắc đẹp thượng đẳng, nhưng vẫn không sánh bằng đống cà rốt ăn đau răng kia?

Chậm rãi quay đầu ánh mắt dừng lại trên người Doãn Dao, nhìn người cả một thân quần áo mốt, khuôn mặt trắng nõn trẻ trung không chút bênh, ta có chút buồn.

Nếu không phải Thỏ Thỏ nói thì đánh chết ta cũng không tin Doãn Dao là con người đẹp đến không thật, đúng là nhân vật được vẽ từ trong tranh đi ra. Cúi đầu nhìn một thân trang phục như cô gái thôn quê đi thức ăn, khi đó trái tim nhỏ bé của ta yếu ớt tan vỡ.

Mở cửa đi vào ta quay đầu nhìn Thỏ Thỏ thở dài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!