"Nhược Nhược, cô…"
Thỏ Thỏ hốt hốt hoảng quay đầu nhìn ta, ta nghiến răng căm giận nàng, căn bản không cho nàng thời gian giải thích, hai tay chụp hông Thỏ Thỏ dùng sức đặt nàng lên sofa phòng khách.
"Cô là một con thỏ hư hỏng, tìm một con hồ ly tử cùng nhau khu phụ tôi!"
Ta hận đến nghiến răng ken két, nghĩ đến mình cúi đầu khóc thầm bộ dạng ngốc nghếch, hận không thể túm lấy mình khi đó một quyền đám chết, thật mất mặt, quá mất mặt rồi, một mỹ nữ thông minh như ta, cư nhiên bị hai tên cầm thú lừa, còn khóc đến chảy nước mũi, quá mất mặt, mất mặt!
Trong mắt Thỏ Thỏ đều là sợ hãi, nỡ lực giữ tay ta đang đặt ở hông nàng giải thích.
"Không phải Nhược Nhược, nếu tôi không làm vậy, sao biết được cô có quan tâm tôi hay không, làm sao để cho cô hết giận, làm sao để cô…"
"Đủ rồi, giải thích cũng không khác gì nói xạo."
Ta nghen tức một bụng, căn bản không để ý đến nàng, nghe nàng giải thích? cái này không phải là chờ bị Thỏ Thỏ khéo ăn khéo nói áp sao, lời là như vậy nghĩ đến Thỏ Thỏ cùng Hồng Nhi vừa rồi mặt tươi cười bộ dạng xấu xa cấu kết với nhau, lòng ta tràn đầy lửa giận muốn bạo tạc, tiếp tục phát tiết, trùng hợp thấy đôi môi đỏ mọng ngập ngừng muốn giải thích của Thỏ Thỏ, giận lại không nổi, cúi đầu hé miệng ngậm lấy cánh môi béo mập, dùng sức cắn.
"Ui –"
Thỏ Thỏ than nhẹ một tiếng, tự tay muốn đẩy ta ra, nghiêng đầu muốn tránh né. Ta học bộ dạng tối đó nàng đối với ta, hai đầu gối đè tay nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Tóc dài tán loạn, ánh mắt mê loạn cảm thấy hai tay bị trói buộc, Thỏ Thỏ kinh ngạc xoay đầu lại, hô hấp từng ngụm không biết làm sao nhìn ta, ngoài miệng còn mang theo nhàn nhạt máu, ta híp mắt nhìn nàng, liếm liếm môi cảm thụ vị huyết tinh, hận hận nói.
"Nói, cô còn dấu tôi cái gì?"
Thỏ Thỏ nghe ta hói, lập tức híp mắt nhìn vào mắt ta, ta thấy nàng bộ dạng muốn đọc ý nghĩ, càng tức giận hơn, người dưới thân nghiêng đi, ác ý dùng môi ngậm lấy mí mắt nhẵn nhụi như bé sơ sinh của nàng.
"Đọc a, cô tiếp tục đọc."
Khoảng cách gần kề khiến ta có thể cảm nhận được mí mắt Thỏ Thỏ nhấp nháy, mặt nàng đỏ ửng không có cường thế như trước, hoàn toàn mềm nhũn dưới người ta nói không ra lời. Phòng khách trống trải chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của hai người, nhất thời không khí cũng đọng lại bất động, khí lưu ở hai người chầm chậm chuyển động.
Ách…
Mơ hồ cảm nhận có gì đó không ổn ta từ từ lui lại, buông lỏng tay nhìn đôi mắt mê ly híp lại của Thỏ thỏ, nhìn bên dưới đầy ắp phập phồng dưới lớp vải mỏng, nháy mắt thân thể ấm lên dùng sức nuốt nước miếng một cái.
Trầm mặc hồi lâu cho đến khi ta khôi phục lý trí, ngại ngùng hai gò má đỏ bừng Thỏ Thỏ chậm rãi mở mắt cáu giận nhìn ta.
"Còn không buông tôi ra?"
"Ah, ah…"
Hai đầu gối giơ lên buông tay Thỏ Thỏ ra, Thỏ Thỏ tùy tiện kéo vạt áo vừa rồi bị ta hất lên, trên mặt đỏ ửng càng nhiều ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm.
Lòng ta cả kinh, lại là ánh mắt này.
Đứng dậy ta chuẩn bị tốc độ ly khai, tay phải bị Thỏ Thỏ kéo lại, âm thanh mang theo nũng nịu chậm rãi phiêu phiêu dính dính phát ra.
"Nhược Nhược, cô muốn đi đâu a –"
Cục xúc xoay người, mặt ta đỏ lên nhìn Thỏ Thỏ.
"Cái gì, cái đó tôi –"
Thỏ Thỏ bĩu môi, học bộ dạng lúc ta ủy khuất, nhếch miệng.
"Cô sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Ách…
Mặt ta xám lại nhìn Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ không để ý gương mặt kiều mị cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!