Thỏ Thỏ cùng mèo mập đồng thời xoay người, nhìn lương miêu cùng cà rốt tan thành mây khói, bĩu môi nhìn vẻ mặt Hồng Nhị tức giận, tất nhiên không dám lên tiếng.
Ta rửa cà rốt còn lại trong tay, nhỏ giọng kinh sợ hai yêu tinh này, trong lòng nghĩ thầm, thì ra Hồng Nhi vẫn là người có pháp thuật mạnh nhất, chứ không phải là cái người có búi tóc gì đó hay sợ lửa?
Nhẹ nhàng gọt vỏ cà rốt, thỉnh thoảng ta lén quan sát Thỏ Thỏ. Cả đêm này không biết nàng chạy đi chỗ nào, sắc mặt cũng không được tốt, trong mắt có tơ máu, có chút không nỡ lại có chút hận, ngươi nói ngươi áp người ta còn không nhanh về nhận lỗi, hơn nửa đêm chạy ra ngoài, đến hừng đông mới về, chứ không phải là muốn về tiếp tục áp?
Nghĩ như vậy, mặt ta đỏ lên, vội vàng cúi đầu rất sợ Thỏ Thỏ thấy được mắt ta, chuyên chú làm cơm, không nói một câu.
Nhưng lại bị Hồng Nhi hay khi dễ chớp mắt nhìn ta một cái, lại nhìn Thỏ Thỏ chậm rãi lên tiếng.
"Thỏ Thỏ a, lần này xuống núi, ta phụng mệnh mỗ mỗ đến, cũng không phải một mình chạy xuống."
Vừa nhắc đến mỗ mỗ Thỏ Thỏ dường như có chút bối rối, vội vàng nhìn mặt Hồng nhi, ta thấy nàng như vậy có chút đau lòng, nếu không phải vì ta, nàng sao lại như vậy…
Hồng Nhi cầm một miếng chân giò heo được ta cắt gọn cắn một cái, bộ dạng giải quyết việc chung.
"Mỗ mỗ nói, ngươi tự ý xuống núi một mình, ỷ vào ăn linh đan của nàng làm xằng bậy, kết quả nhất định phải phạt, ngươi phải lập tức theo ta về động hồ ly, nếu phản kháng thì ngươi phải đền tội tại chỗ."
Ta nhìn miệng thịt nhúc nhích của Hồng Nhi đang nhai, rồi nhìn Thỏ Thỏ bên cạnh đang cúi thấp đầu, không hiểu lửa giận từ đáy lòng đột nhiên dâng lên, trực kích ngực.
Bộp một tiếng dùng dao thái vỗ lên tấm thớt, ta vươn tay giữ Thỏ Thỏ lại, một tay kéo nàng ra sau bảo vệ, hai tay chống nạnh căm tức Hồng Nhi.
"Hồ tiên đại nhân, ngươi vừa xuống núi đã ăn của ta, uống của ta, ở của ta, bây giờ còn dám khi dễ nữ nhân của ta?"
Ta cảm nhận rõ ràng Hồng Nhi sửng sốt, ngậm thịt ngơ ngác ngìn ta, mà mèo mập ăn thịt dưới chân nàng cũng y như vậy liền ngẩng đầu dùng đôi mắt mèo sáng ngời nhìn ta.
Thỏ Thỏ nhẹ nhàng vỗ vạt áo của ta, ta quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng làm bộ đáng thương nhìn ta, trong mắt đều là nước, nỗ lực bước tới trước, Thỏ Thỏ nghẹn ngào lên tiếng.
"Nhược Nhược, cô không cần vì tôi như vậy, tôi biết cho tới giờ cô vẫn không thích tôi, hận không thể muốn tôi đi lập tức hiện tai Hồng Nhi phụng mệnh mỗ mỗ thu ta về, đúng lúc tròn tâm nguyên của cô."
"Tôi không có…"
Ta vội vàng mở miệng biện giải, nhìn hai mắt Thỏ Thỏ hồng hồng, trong mắt mình cũng bắt đầu đau khổ.
"Hai ngươi đừng vờ đáng thương nữa, Lâm Uyển Nhược, ngươi nhanh vì Thỏ Thỏ làm bữa cơm cuối cùng đi a."
Hồng Nhi cũng không còn vẻ thiên chân khả ái khi nãy mặt hung ác nhìn ta, không đúng xác thực mà nói thì nhìn đùi gà nửa chín trên bàn, ta sát lau nước mắt khô, nhìn Thỏ Thỏ bên cạnh khẽ cắn môi, cầm con dao lên chặt đùi gà thành miếng lớn.
Một bữa cơm ủy khuất cùng thương tâm của ta hoàn thành. Thịt kho tàu, đầu sư tử, tứ hỉ hoàn tử, những món nàng nói ta đều làm, đường nhiên còn có món rau trộn sợi cà rốt Thỏ Thỏ thích nhất. Hồng Nhi ôm mèo mập ăn no say, không cố kỵ hình tượng, miệng đầy dầu, lẽ nào nhìn thấy thức ăn mặn lúc nà ta lại im lặng cúi đầu, cắn đũa, không nói gì.
Ta biết Thỏ Thỏ vẫn đang nhìn ta, nhưng không dám ngẩng đầu, rất sợ ngẩng đầu một cái nước mắt sẽ rơi xuống, ta hy vọng nàng đi, nhưng đến lúc này lòng lại đau khổ chưa từng có, so với Nhan Văn Dao trước đây không để bụng vẫn đau hơn, đau hơn….
Tay lơi lạnh chậm rãi xoa trán của ta, Thỏ Thỏ nhìn ta, khuôn mặt bi thương.
"Nhược Nhược, cô khổ sở cái gì? tôi phải đi, cô không vui sao?"
Yên lạng rơi lệ, yên lạng nuốt cơm, cảm thụ quen thuộc Thỏ Thỏ chạm vào, ký ức một tuần qua cùng nàng trải qua thời gian vui vẻ, ta bắt đầu lấy giấy vệ sinh bên cạnh, dùng sức hỉ hỉ nước mũi, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Cô có thể đừng đi được không?"
"Phốc –"
Hồng Nhi bên cạnh ác tâm phun hết một bàn cơm, che miệng cười nhìn ta.
"Không phải ta nói ngươi, Nhược Nhược, ngươi không phải muốn Thỏ Thỏ nhà ta đi sao, bây giờ sao lại vờ đáng thương rồi?"
Ta không để ý đến Hồng Nhi, chỉ lo lắng nhìn Thỏ Thỏ, nhìn mặt nàng tịch mịch thâm tình, ta nắm tay nàng lại.
"Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ, cô đừng rời xa Nhược Nhược được không? tôi thề, sau này tôi sẽ không nói cô là Thỏ tinh gì đó, sẽ không ghét cô vì cô không phải con người, chỉ cần cô ở cạnh tôi, cà rốt xào 18 món mỗi ngày tôi đều dâng, đừng đi mà, đừng để tôi lại một mình…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!