Ta mở to mắt nhìn Hồng Nhi trong truyền thuyết, có chút khó tin.
Dưới sự miêu tả Thỏ Thỏ nói với ta, khiến ta chỉ có ấn tượng như vậy với Hồng Nhi, là một hồ ly ngốc đầu có hai búi tóc, nhưng trước mắt bộ dạng nàng không như Thỏ Thỏ kể, môi kiều khẽ mím, mị nhãn bay loạn một tay níu lấy đuôi mèo mập đang từ ngực nàng ngã xuống, tay kia vẫn không quên hất tóc phong tao.
Thỏ Thỏ lấy lại tinh thần, mắt nhìn ta sắc mặt âm trầm quay đầu tức giận nhìn Hồng Nhi.
"Hồng Nhi cấm kỳ còn chưa bỏ ngươi liền chạy xuống núi? không sợ Nhất tỷ trừng phạt ngươi không Lãnh Y bỏ ngươi sao?"
Hồng Nhi nghe lời Thỏ Thỏ nói môi run lên như nhớ đến gì đó, nhíu mày chậm rãi cúi đầu, nhìn mèo mập đi đến chớp mắt, nàng nhẹ nhàng cười ngẩng đầu nhìn Thỏ Thỏ.
"Thỏ Thỏ ngươi không biết, ta gần đây mới lên mạng xem hội lão chồng có vợ già, người ta nói hai người luôn chán ở chung không phải chuyện tốt, còn phải giữ cảm giác như có như không này. Nhưng lại nói a, chúng ta không thể biểu hiện chung tình quá mức với đối phương, như vậy sẽ để đối phương nắm thóp, tính cách ngươi nhất định phải có phong thái của mình."
"Meo meo –"
Ư ơng Tử dưới đất kêu hai tiếng, giơ lên thịt trảo biểu thị tán thành.
"Được, ta sẽ đi nói với Lãnh Y ~"
Thỏ Thỏ liếc mắt căn bản không để ý đến hai người Hồng Nhi thấy lời mình nới với Thỏ Thỏ không hiệu quả liền nghiêng đầu chỗ khác cười híp mắt nhìn ta chằm chằm, thân thể nhẹ nhàng xích lại gần.
Không giống Thỏ Thỏ trên người Hồng Nhi có hương khí khác có chút câu nhân, có chút mềm mại luôn khiến lòng ta thấy ngứa. Ta còn cảm giác được mặt mình đang đỏ, nhìn khuôn mặt Thỏ Thỏ bên cạnh càng lúc càng lạnh, ta chột dạ cúi đầu.
Hai cánh tay chậm rãi vươn Hồng Nhi một tay để lên vai ta, tay còn lại để lên tường y như phim Hàn đúng tiêu chuẩn động tác vai nam chính tiêu sái chuẩn bị kiss nữ chính, chớp mắt mỉm cười nhìn chằm chằm ta.
Nhịp tim kịch liệt ta sợ hãi ngẩng đầu nhìn Thỏ Thỏ, ai ngờ người ta sớm mất đi bộ dạng nũng nịu bộ mặt lôi kéo nhìn cũng không thèm nhìn ta, kỳ quái hơn là nàng cũng không them quan tâm hai tay càn rỡ của Hồng Nhi, chỉ cắn môi dưới nhìn chằm chằm phía trước mèo mập dưới đất hiển nhiên hưng phấn, ngoắc cái đuôi, thịt béo trên mặt không ngừng run run, đảo quanh người ta và Hồng Nhi, ước gì nàng thấy hành động tiếp theo.
Qủa nhiên Hồng Nhi không phụ kỳ vọng cúi đầu thân thể tường bước dựa vào ta, hương khí cầu nhân nồng nặc đặp vào mặt ta, ta dùng sức nuốt nước miếng muốn đẩy nàng ra lại càng sợ đụng đến nàng.
Đôi môi căng mọng của Hồng Nhi như sắp chạm tai ta, nàng trừng mắt nhìn nững nịu nhìn ta ở bên phun khí, mập mờ lên tiếng.
"Nhược Nhược…"
"Oái –"
Người ta cứng đờ, cúi đầu không dám nhìn tới nàng.
Tiếng cười hương khí kiều mị, Hồng Nhi rút lại khoảng cách hai chúng ta lại, trong lúc ta sắp chịu không nổi bầu không khí mị hoặc khó chịu này, âm thanh mang theo tia cám dỗ lại nghĩ đến…
"Ngươi cũng không thể làm cho món thịt kho tàu –"
"…"
"Ta nghe Thỏ Thỏ nói ngươi biết nấu ăn."
"…"
"Ta sớm muốn đến tìm ngươi, chỉ cần ngươi chịu làm cho ta, Hồng Nhi ta từ nay về sau một lòng với ngươi, ai làm hỏng chuyện của ngươi và Thỏ Thỏ, ta liền đốt họ thành đuốc ngay cả mèo mập trên đất cũng không ngoại lệ."
"…"
"Ta cũng cho ngươi biết nhỏ, kỳ thực ta thích ăn nhất chính là chân thỏ kho tàu, nhưng vì mặt mũi Thỏ thỏ ngươi kho tàu đùi gà là được."
"…"
Ta ngẩng đầu im lặng nhìn Hồng Nhi, Hồng Nhi chớp mắt vẻ mặt hưng phấn nhìn ta, một tay túm lấy cái đuôi mèo mập vẫy vẫy mất hết khống chế, tây kia vẫn không quên hình tượng dựa tường, dưới sự chờ mong của nàng ta xanh mặt gật đầu lạnh lùng quét mắt nhìn Thỏ Thỏ bên cạnh có chút sững sờ, xoay người cầm ví tiền mở cửa ra ngoài, mới ra khỏi cửa liền nghe giọng Hồng Nhi oang oang.
"À há, Ư ơng Tử, Thỏ Thỏ thấy không đây chính là công dụng hồ mị công của Hồng Nhi ta."
"Ngươi dám dùng mị công với nàng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!